Ứng Linh Lung lần lượt chạm vào những bông hoa nhỏ đang phát sáng như bóng đèn mini, vừa vuốt ve vừa lẩm bẩm ước nguyện:
"Làm cho tất cả mọi người quanh đây đều đi lạc vào tiệm của tôi đi."
Hai anh em Li Lực mang theo biển hiệu tới đây cũng là nhờ Cửa hàng Sơn Hải. Đế Giang bao thầu toàn bộ dịch vụ vận chuyển của Sơn Hải, Li Lực được Đế Giang chở đến gần tiệm, sau đó lái xe tải mang biển hiệu tới.
Ngành nghề độc quyền, không trách được Đế Giang lại giàu có đến mức có thể tài trợ cho một ứng dụng.
Nhìn Trọng Minh dễ dàng dùng một tay nhấc tấm biển nặng nề, Kim Ô hạ mình đưa cho cậu một cây búa. Ứng Linh Lung cuối cùng cũng yên tâm quay vào trong tiệm để bàn bạc các chi tiết với hai anh em Li Lực.
Không có Kim Ô và Trọng Minh ở đây, Lý Hồi và Lý Đình thở phào nhẹ nhõm, đảm bảo với Ứng Linh Lung:
"Loại sơn này là do bọn tôi mua từ chim Thanh Canh trên núi Cẩn Lý, tự pha chế, đảm bảo dưới ánh mặt trời phơi nắng trăm năm cũng không phai màu. Còn gạch lát nền này cũng là do bọn tôi tự làm. Nếu có bị nứt hay vỡ, chỉ cần cô nói một tiếng, bọn tôi sẽ đến thay ngay lập tức."
Dịch vụ hậu mãi tốt như vậy, Ứng Linh Lung vô cùng hài lòng, cô khẽ gật đầu.
Lý Hồi lại nói thêm: "Hoa văn trên gạch cũng có thể tùy chỉnh theo ý thích. Nếu muốn ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh cũng được. Chỉ cần giá cả hợp lý, bọn tôi thậm chí có thể nạm đá quý, ngọc thạch, hồng ngọc..." Anh ta ám chỉ một cách mờ ám.
Ứng Linh Lung bảo bọn họ nhanh chóng làm việc cho xong, cô đâu có tiền dư dả để đặt gạch men theo yêu cầu chứ.
Xét đến việc cửa tiệm nằm ngay cạnh con phố, thỉnh thoảng có người qua lại, hai anh em Li Lực đã dùng vải đen che kín hết tất cả cửa sổ và cửa chính. Ứng Linh Lung cũng bị đuổi ra ngoài với lý do "bụi bặm quá nhiều", giờ đây cô đứng ngoài cửa tiệm cùng Trọng Minh và Kim Ô, ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cô rút điện thoại ra, bắt đầu xem xét kỹ ứng dụng Cửa hàng Sơn Hải mà cô chưa có thời gian để tìm hiểu.
Ứng Linh Lung bấm vào danh mục mua thực phẩm, giao diện hiển thị rất chu đáo khi chia thành hai loại: thực phẩm dùng cho con người và thực phẩm chỉ dùng cho yêu quái.
Nói đi cũng phải nói lại, đúng là có yêu quái bán thức ăn dành cho con người trên chợ thương mại. Ứng Linh Lung lướt tới một cửa hàng tên là [Hữu Dư Ngư Trường], ông chủ La Hữu Dư đã thuê một vùng biển gần bờ để chuyên nuôi sò.
Nhưng bản thân ông chủ lại là con Lỏa Ngư - một loại dị thú có thân cá và cánh chim. Trong ngư trường của ông ta còn nuôi đủ loại hải sản khác, nhưng do những loại hải sản này không nằm trong danh mục kinh doanh hợp pháp của ngư trường, lại chẳng ai có thể nuôi nhiều loại cá cùng một lúc như vậy nên trông có vẻ rất mờ ám. Vì thế, Cục quản lý yêu quái không cho phép La Hữu Dư công khai bán những loại hải sản này cho con người. Thế là ông ta chỉ có thể lén lút bán trên sàn thương mại.