"Đi làm thuê cho cô để trả nợ á? Không đời nào!"
Trọng Minh và Kim Ô đồng thanh phản đối.
Kim Ô nghe thấy yêu cầu vô lý này, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Đường đường là Kim Ô, sao có thể đi làm thuê trong một cái quán ăn nhỏ bé của loài người?"
Trọng Minh thì thái độ có vẻ hòa nhã hơn, nhưng lý do lại vô cùng hợp lý: "Tôi thi trượt chứng chỉ đi lại nhân gian, không thể ra ngoài."
Trong mắt Ứng Linh Lung lóe lên một tia sáng. Cô phải giữ cả hai người bọn họ lại. Cô là con người, nếu thiếu một trong hai người bọn họ, tỷ lệ phi nhân loại trong quán sẽ không đạt mức 50%, khi đó quán sẽ không thể khai trương.
Vì vậy, cô lập tức gọi điện cho Chủ nhiệm Dương: "Chủ nhiệm Dương, tôi là Ứng Linh Lung đây. Không, không phải tôi muốn bán cửa hàng nữa, tôi định mở cửa hàng. Tôi có một nhân viên, cậu ấy chưa thi đỗ chứng chỉ đi lại nhân gian, có thể đặc cách cho cậu ấy vừa làm việc vừa thi lại được không?"
"Đúng, là Trọng Minh. Tôi phát hiện tinh thần cậu ấy có vẻ không được ổn định sau khi bị khóa phòng phát sóng livestream, thậm chí đã có xu hướng chạy ra đường khỏa thân rồi. Tôi nghĩ nếu để cậu ấy làm việc trong cửa hàng của tôi, cậu ấy có thể thường xuyên tiếp xúc với con người, tinh thần chắc chắn sẽ ổn định hơn. Hơn nữa, tôi có thể giám sát cậu ấy, đảm bảo cậu ấy mặc quần áo đàng hoàng."
"Không thành vấn đề. Chủ nhiệm Dương, có tôi giám sát, trong vòng một tháng, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ thi đỗ chứng chỉ."
Ứng Linh Lung đặt điện thoại xuống, nháy mắt với Trọng Minh: "Xong rồi."
Trọng Minh vốn dĩ rất muốn được ra ngoài xem thế giới bên ngoài, nghe vậy cậu lập tức vui mừng ra mặt, nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Một chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu vui vẻ vểnh lên.
Còn Kim Ô lại là một "ca khó", không dễ đối phó mà cũng chẳng dễ dụ dỗ. Anh biết Ứng Linh Lung không thể làm gì được mình, ánh sáng màu vàng nơi khóe mắt anh chợt lóe lên, cằm hơi hếch lên đầy kiêu ngạo: "Chuyện làm thuê này tôi sẽ coi như chưa nghe thấy. Tiền nợ cô, tôi sẽ sớm trả lại."
Ứng Linh Lung đột nhiên nhớ đến lời Kim Ô vừa dùng để đe dọa Trọng Minh:
"Không trả tiền sẽ bị sét đánh, đến mức lông cũng rụng sạch."
Ánh mắt cô đầy ẩn ý nhìn Kim Ô từ đầu đến chân. Thiếu niên bị ánh mắt của cô nhìn đến mức không thoải mái, liền gắt lên: "Cô nhìn gì?"
Ứng Linh Lung nở nụ cười xấu xa: "Kim Ô, anh cũng không muốn để các yêu thú khác biết chuyện anh bị rụng sạch lông, đúng không?"
Nói xong, cô liền mở ứng dụng [Diễn Đàn Sơn Hải] và chuẩn bị đăng bài.