"Sơn Hải Thực Đường." Chính là nơi này rồi.
Những người đặt món cơm trộn thịt cua xé tay hôm nay đều là các thành viên trong nhóm bị món gà Bách Hoa của ông Trương thu hút. Vợ chồng giáo sư Hà đã coi đây là quán ăn của gia đình mình, gần như ba bữa đều không bỏ, thậm chí còn thêm cả số liên lạc của Ứng Linh Lung.
Món cơm trộn thịt cua xé tay lần này chính là do bà ấy giúp đặt trước.
Một nhóm người, già có trẻ có, lũ lượt đẩy cửa bước vào Sơn Hải Thực Đường.
Phần lớn mọi người đều gọi suất cơm trộn thịt cua xé tay + canh gà gừng già, chỉ với 399 tệ. Chỉ có vài người không thích ăn gừng thì mới gọi riêng cơm trộn thịt cua.
Vừa nhìn thấy giáo sư Hà đi theo trong đám đông, Ứng Linh Lung đã chắc chắn là họ rồi. Đây đúng là cây hái ra tiền của cô. Chỉ tính riêng món cua xé tay hôm nay đã mang về gần ba ngàn tệ tiền doanh thu của quán.
Việc xào cua sau khi bóc ra rất nhanh. Khách vừa ngồi xuống không bao lâu, cơm trộn thịt cua xé tay đã được bưng lên.
Từng hạt cơm trắng ngần, tơi xốp, bên trên là một lớp cua vàng óng ánh. Không chỉ có vậy, bên cạnh còn bày thêm ba chiếc đĩa nhỏ.
Một đĩa cơm giòn, một đĩa giấm thơm, và một đĩa gừng sợi mỏng.
"Anh Mã, cua nguội rồi sẽ có mùi tanh, sao anh vẫn chưa động đũa vậy?" Giáo sư Hà quay sang hỏi ông Mã, người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi đối diện, lúc này đang len lén nhìn xung quanh.
Giáo sư nói một lần, nhưng ông Mã dường như không nghe thấy, vẫn không có phản ứng gì. Người bên cạnh phải nhắc lớn hơn, rồi quay sang giải thích với giáo sư Hà: "Ông Mã hơi lãng tai."
Lúc này, ông Mã mới lên tiếng đáp lại, ông lập tức thu hồi ánh mắt, cầm lấy chiếc đĩa cua đổ vào bát cơm. Dùng thìa trộn nhẹ, từng hạt cơm đều chuyển thành màu vàng óng ánh. Mùi thơm ngọt của hải sản tươi sống xộc thẳng vào mũi.
Ba chiếc đĩa bên cạnh, ông Mã đều không động vào. Ông muốn nếm thử vị nguyên bản của cơm trộn cua trước đã.
Nguyên cả đĩa cua được đổ vào cơm một cách xa xỉ, dầu cua màu vàng thấm vào từng kẽ hở của hạt cơm. Từng hạt cơm được hấp chín tới, bóng bẩy mà tơi xốp. Ông Mã trộn đều rồi múc một thìa đưa vào miệng, cẩn thận thưởng thức. Không có chút mùi tanh nào, chỉ có vị thơm ngọt của cua tràn ngập khoang miệng.
Cua xé tay và dầu gạch cua có sự khác biệt rõ ràng. Cua xé tay ngoài gạch cua và gạch son ra, còn có thịt cua miếng to. Nếu làm món này hoàn toàn bằng dầu gạch cua, thì ít nhất phải cần đến vài con, thậm chí cả chục con cua lớn mới có thể làm được. Giá thành chắc chắn sẽ tăng lên gấp đôi.
Ứng Linh Lung suy đi tính lại, quyết định đổi sang cua xé tay. Giảm được chi phí, đồng thời vị giác của khách hàng vẫn được đảm bảo. Vị ngọt của cua xé tay thậm chí còn đa dạng hơn cả dầu gạch cua.
Món này quả thực rất hợp khẩu vị của ông Mã. Trước đây, mỗi khi ăn cơm trộn dầu gạch cua, miếng đầu tiên sẽ khiến ông vô cùng kinh ngạc. Miếng thứ hai vẫn còn thấy ngon, nhưng đến miếng cuối cùng, vị béo ngậy bắt đầu khiến ông cảm thấy ngấy.
Cơm trộn cua xé tay thì lại khác. Vị của món này có sự tầng tầng lớp lớp: ngọt thanh tươi mới là thịt cua, mềm mịn béo ngậy là gạch son, còn gạch cua lại thơm ngậy và mằn mặn. Kết hợp với cơm mềm dẻo, dai dai, tất cả hương vị hòa quyện lại thành một sự ngon lành khó cưỡng.
Ông Mã vô thức gật gù: "Cua này đúng là ngon thật!"
So với những con cua lớn mà đám trẻ trong nhà thường mua về biếu ông, thì món cua xé tay trong bát cơm này không hề kém cạnh, thậm chí còn ngon hơn.
Ứng Linh Lung cười tủm tỉm đứng bên cạnh, nhìn ông Mã ăn mà trong lòng thầm tính toán:
Hôm nay kiếm được món hời rồi!
Một bát cơm trộn thịt cua xé tay bán được với giá cao như vậy, dù trừ đi giá nguyên liệu, cô vẫn lãi được không ít.