Dù Kim Ô đã cố gắng hết sức để cò kè mặc cả với mấy người bán hàng nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại hơn năm mươi tệ.
Ứng Linh Lung tỏ vẻ đương nhiên: "Tất nhiên rồi, tôi đã tính toán giá cả rồi mà. Số tiền còn lại gần đủ để anh mua quần áo rồi, tôi còn giới thiệu cho anh khu chợ sỉ lẻ quần áo rẻ nhất ở thành phố Giang Dư nữa đấy. Quần áo của tôi cũng mua ở đó."
Cô còn tự hào khoe chiếc áo thun trơn màu của mình: "Loại trơn còn rẻ hơn loại có in hoa văn năm tệ."
Trọng Minh với mức lương chỉ vỏn vẹn tám mươi tệ một ngày tán thành: "Còn dư năm mươi tệ mua quần áo đã là nhiều lắm rồi."
Kim Ô lạnh lùng nhìn cậu: "Im đi, đồ đồng lõa."
Trọng Minh ngơ ngác: "Đồ đồng lõa là gì?"
Không ai giải thích cho cậu, nên cậu tự vận dụng phương pháp suy đoán nghĩa từ theo ngữ cảnh mà mình đã đúc kết được trong những ngày qua, rồi gật gù tỏ vẻ hiểu, tự tin cười với Ứng Linh Lung: "Cô ấy là bà chủ mà, dù cô ấy có làm gì, tôi chắc chắn sẽ là đồng lõa của cô ấy."
Ứng Linh Lung: "Cảm ơn cậu."
Cô chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Bây giờ hiện đang không có khách, cậu đi làm hai bộ đề đi."
Trọng Minh bất mãn: "Bà chủ, tôi nói đỡ cho cô, sao cô lại lấy oán báo ơn thế!"
Ứng Linh Lung: "Là vì để cậu hiểu rõ hơn ý nghĩa của thành ngữ "lấy oán báo ơn" đấy."
Trọng Minh lẩm bẩm rồi đi làm bài.
Dù sao cô cũng đã hứa với chủ nhiệm Dương là trong vòng một tháng sẽ giúp Trọng Minh lấy được chứng chỉ đi tới nhân gian, nên mỗi khi đi ngang qua cậu, Ứng Linh Lung đều như một giáo viên chủ nhiệm, vươn cổ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cậu.
Sau mấy vòng quan sát, cô phát hiện trình độ thành ngữ của Trọng Minh thực sự kém đến thảm hại, toàn đoán mò. Giải nghĩa sai lệch, điền từ vào chỗ trống thì lại tạo ra những câu như "nhà vệ sinh sáng tỏ","rút củi dưới đáy nồi", khiến cô dở khóc dở cười.
May mà phần thi thành ngữ không chiếm tỉ trọng quá cao trong tổng điểm.
Câu tiếp theo là câu hỏi nhìn tranh đoán đáp án.
Trong tranh, một người đang nằm sõng soài dưới đất, tay cầm nửa cái quẩy bị mốc, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Bên cạnh có người hét lên: "Ngộ độc thực phẩm rồi!"
Yêu cầu đề bài: Hãy khoanh tròn thực phẩm trong bức tranh.
Câu này đơn giản đến mức khó tin, Trọng Minh không chút do dự khoanh vào cái quẩy.
Không ngoài dự đoán, cậu trả lời đúng, nhưng màn hình không lập tức chuyển sang câu hỏi tiếp theo, mà hiển thị một dòng chữ to đùng: "Câu này đúng +10 điểm, sai trừ 100 điểm."
Trang tiếp theo còn có danh sách những yêu quái trả lời sai bị xử phạt công khai: "Những kẻ trả lời sai câu này có Ngoa Thú, Cùng Kỳ, Thổ Lâu..."
Trọng Minh cuối cùng cũng thấy có kẻ còn dốt hơn mình, cậu hả hê nói: "Câu này dễ thế mà cũng sai được."
Ứng Linh Lung nhìn lướt qua danh sách chủng tộc của những "thí sinh kém cỏi" kia, cảm thấy có gì đó sai sai. Đúng lúc bên dưới có phần hiển thị câu trả lời sai, cô tiện tay bấm vào.
Đề bài yêu cầu: Hãy khoanh tròn thực phẩm trong tranh. Những yêu quái bị điểm danh này, không hẹn mà cùng khoanh tròn... người nằm bất tỉnh bên cạnh cái quẩy mốc.
Thì ra trong mắt chúng,"ngộ độc thực phẩm" có nghĩa là thực phẩm bị độc!