Chương 1: Đây chính là sản nghiệp của Thiên Ngô Tông tại thành phố Giang Dư
Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]
Vãn Tinh Sương07-10-2025 23:52:42
Đây là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Ánh nắng chiếu rọi, phủ lên mặt đất một màu vàng óng. Những đám mây cuộn tròn trên bầu trời trong xanh, tạo thành những gợn sóng mềm mại. Trên đường phố, mùi hương ẩm ướt của sương mai phảng phất trong không khí.
Ông chủ của siêu thị Phúc Đa Đa - Giả Chí Văn, đang vận chuyển lô hàng mới nhập về vào trong cửa hàng. Vừa ngẩng đầu lên, ông liền nhìn thấy hai người đang mở cửa của cửa hàng bên cạnh, đây là một cửa hàng đã đóng cửa suốt nhiều năm qua. Ông không khỏi cảm thán:
"Ôi chao, ông chủ của cửa hàng bên cạnh cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi. Tay cầm bao nhiêu tiền thế kia, cửa hàng to như vậy mà mấy năm rồi không thèm ngó ngàng gì tới."
"Chính là chỗ này." Chủ nhiệm Dương mở cửa cuốn, vừa lấy chìa khóa ra vừa chỉ cho người bên cạnh,"Ứng chưởng môn, đây chính là sản nghiệp của Thiên Ngô Tông tại thành phố Giang Dư."
Anh đẩy cửa ra, một luồng bụi dày đặc tích tụ từ nhiều năm qua xộc vào mũi. Chủ nhiệm Dương vô thức lùi lại một bước, nín thở,"Cửa hàng này rộng hơn một trăm mét vuông. Ban đầu mở khách sạn, sau khi khách sạn đóng cửa thì lại chia nhỏ thành các quầy hàng, bán mấy món ăn nhanh và đồ ăn vặt. Nhưng vài năm trước, các thương nhân thuê quầy hàng đều đã rời đi, khiến cho cửa hàng bị bỏ trống từ đó đến giờ. Tài sản này của quý phái đã bị bỏ mặc suốt mấy năm, chưa từng cho thuê lại."
Người được gọi là "Ứng chưởng môn" lại là một cô gái trẻ, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, dung mạo thanh tú, trong đôi mắt sáng như vì sao ẩn chứa một nét sắc bén. Khi cô nhìn người khác, dường như có thể nhìn thấu cả tâm can họ.
Ứng Linh Lung nghe đến câu "đã mấy năm rồi chưa cho thuê lại", tim cô bỗng siết chặt, không dám nghĩ tới số tiền đã thất thoát trong mấy năm qua. Cô ngắt lời Chủ nhiệm Dương đang thao thao bất tuyệt, nói:
"Những chuyện đó không quan trọng. Phiền chủ nhiệm Dương cho tôi biết, cửa hàng này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
"Bán?" Chủ nhiệm Dương ngẩn ra, lắc đầu như trống gõ: "Không thể bán được, cũng không cho thuê lại được."
Ông hạ giọng, giải thích: "Đây là cửa hàng mà chưởng môn đời trước của cô cũng chính là sư phụ của cô đã mua lại từ Sở việc làm yêu quái với giá cực thấp. Theo quy định của Luật xúc tiến việc làm cho yêu quái, tỉ lệ nhân viên phi nhân loại trong cửa hàng phải đạt trên 50% thì mới được phép kinh doanh, và cũng không thể tự ý chuyển nhượng."
Sao lại có quy định như thế?
Ứng Linh Lung tối sầm mặt, cô rút điện thoại ra, cho chủ nhiệm Dương xem số dư trong tài khoản ngân hàng của mình: 0,67 tệ.