Trước đây, anh từng mua nước uống Gia Vinh Thảo từ Ngoa thú. Kết quả không chỉ chẳng có tác dụng, mà còn bị lừa mất tiền.
Chuyện này thì thôi đi, Kim Ô còn từng kể với Ngoa thú về việc bản thân bị sét đánh. Mặc dù lúc đó anh dùng cách nói "tôi có một người bạn", nhưng ai mà bị lừa chứ?
"Ngoa thú sẽ không đem chuyện anh bị sét đánh mà nói ra ngoài đâu." Ứng Linh Lung chắc chắn nói.
Kim Ô: "Làm sao cô biết?"
Ứng Linh Lung thản nhiên nói thật: "Bởi vì đó là sự thật mà."
Kim Ô nghẹn lời: "..."
Hình như anh càng tức giận hơn thì phải, phải làm sao đây?
Nhìn sắc mặt của Kim Ô còn đen hơn cả đáy lò nướng, Ứng Linh Lung móc ra hai tờ mười đồng, đưa qua: "Này, cho anh tiền tiêu vặt, cầm đi mua kẹo mút đi."
Kim Ô nghiến răng: "Ai thích ăn kẹo mút chứ?!"
"Tôi thấy hết rồi. Tối qua ông chủ siêu thị bên cạnh vì muốn ăn thử xiên nướng miễn phí mà đi qua đi lại trước quán không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, chẳng phải ông ta đã đưa anh cả một nắm kẹo mút sao?"
Ứng Linh Lung giả vờ nhào tới, định lục túi Kim Ô: "Để tôi xem thử còn bao nhiêu cây nào?"
Kim Ô lập tức ôm chặt túi, nhanh như chớp lùi ra sau: "Đương nhiên là tôi chưa ăn cây nào! Ai mà thích mấy thứ chỉ có con nít loài người mới ăn đó chứ!"
Hừm hừm, Ứng Linh Lung cười lạnh. Cô thấy một cây có khi cũng chẳng còn! Hóa ra Kim Ô lại thích đồ ngọt, thế mà còn sợ mất mặt không dám thừa nhận. Lần sau mình phải làm món tráng miệng ngay trước mặt anh, để con vịt cứng miệng này thèm chết mới được.
Kim Ô tức tối đi về góc phòng, quay lưng lại với cô. Một lát sau, từ góc phòng vang lên tiếng giấy gói kẹo bị xé sột soạt.
Ứng Linh Lung thu hồi ánh mắt, liền thấy Trọng Minh lén lút thò đầu ra. Vừa chạm phải ánh mắt cô, cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Ứng Linh Lung sờ sờ túi, cũng lấy ra hai mươi tệ đưa cho cậu, không quên dặn đi dặn lại: "Không được đi mua rượu lậu uống nữa! Ngày mai mà khách lại ngửi thấy mùi rượu trên người cậu thì đừng trách tôi!"
Trọng Minh vội vàng gật đầu: "Không mua rượu."
Ứng Linh Lung nhíu mày nghi hoặc. Hôm nay lại nghe lời như vậy sao?
***
Vị khách cuối cùng rời đi, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Ứng Linh Lung khóa cửa tiệm lại, vừa xoay người, liền phát hiện đèn trong nhà không biết đã tắt ngóm từ lúc nào. Trong không gian tối đen như mực, bỗng nhiên một thứ nhảy ra...
Một... bộ hàm răng phát sáng?!
Ứng Linh Lung xác nhận đi xác nhận lại, đúng là một hàm răng tỏa ra ánh sáng bảy màu lấp lánh, lơ lửng giữa không trung!
Hàm răng phát sáng còn nhe ra cười dữ tợn, chầm chậm bay về phía cô.
Ứng Linh Lung bình tĩnh giơ nắm đấm, không chút do dự giáng một cú thật mạnh vào đầu chủ nhân của bộ răng đó, động tác không khác gì lúc Động Thiên Kính đánh cô.
Trọng Minh mơ hồ kêu lên: "Tại sao lại đánh tôi?!"
Đèn bật sáng.
Trọng Minh tháo bộ niềng răng phát sáng mới mua ra, cười tít mắt: "Thứ này thú vị quá! Đồ chơi của loài người đúng là chơi vui thật!"
Ứng Linh Lung: "..."
Đáng lẽ không nên đưa cậu ta hai mươi tệ mới phải!
—
Năm giờ sáng, Ứng Linh Lung dậy đúng giờ.
Nếu muốn kinh doanh đồ ăn sáng, thức dậy giờ này vẫn chưa tính là sớm.
Nhưng Trọng Minh còn dậy sớm hơn cả cô. Giờ này, có lẽ cậu ta đã ở chợ rồi.
Ứng Linh Lung từng dẫn cậu ta đi mua nguyên liệu vài lần. Ban đầu, Trọng Minh chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng nhờ vào đôi mắt của cậu, những nguyên liệu tươi mới đều phát ra linh khí yếu ớt, trong khi thực phẩm để lâu, đã hư hỏng hay biến chất thì linh khí bám trên đó càng nhạt dần.
Sau khi học được cách nhận biết độ tươi của thực phẩm, vấn đề tiếp theo chính là giá cả. Nếu muốn Trọng Minh hiểu rõ giá cả thị trường của từng loại rau củ, thịt cá, cậu cần phải có kinh nghiệm thực tế. Hơn nữa, theo từng mùa, thực phẩm lên xuống giá khác nhau, chuyện đánh giá xem giá cả có hợp lý hay không không thể học trong ngày một ngày hai.
Nhưng mà, Ứng Linh Lung có Động Thiên Kính.
Mỗi khi Trọng Minh đi chợ mua đồ, cậu giả vờ như đang gọi điện thoại, nhưng thực tế, đầu dây bên kia chính là Động Thiên Kính. Nếu chủ sạp đòi giá quá cao, định lừa một người chưa từng đi chợ như Trọng Minh, thì Động Thiên Kính chắc chắn không để yên mà để cậu ta bị lừa được.