Chương 39: Hôm nay là ngày u ám nên Kim Ô không làm việc
Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]
Vãn Tinh Sương07-10-2025 23:52:42
Trứng vịt muối mà giáo sư Ngô ăn sáng nay là do Ứng Linh Lung đã muối sẵn từ khi còn ở núi Lê Khâu. Số lượng không nhiều, bán vài ngày nữa là hết, vậy nên cô cần phải muối thêm một mẻ mới.
Sáng sớm hôm nay, Ứng Linh Lung đã dậy từ rất sớm, trở về Thiên Ngô Tông một chuyến.
Để không ảnh hưởng đến việc kinh doanh buổi sáng, cô đã bỏ ra một khoản tiền lớn, tận một trăm năm mươi tệ, để thuê dịch vụ vận chuyển của Đế Giang đưa cô đi về một chuyến.
Ứng Linh Lung đang tính toán trong đầu xem cần làm bao nhiêu hũ dưa muối, thì nghe thấy giáo sư Hà hỏi: "Bà chủ, em họ của cô không đến sao?"
Bà ấy đang nói đến Kim Ô.
Vì Kim Ô trông còn rất trẻ, như kiểu bỏ học ra ngoài làm thêm, nhưng trên người lại toát ra một khí chất cao quý không thể che giấu, rất mâu thuẫn.
Ứng Linh Lung đành phải nói dối là anh là em họ của mình, vì cãi nhau với gia đình nên cô mới dạy anh nướng đồ ăn, cho anh làm thêm trong quán.
Ứng Linh Lung nhìn bầu trời có chút u ám, rất muốn nói một câu đùa: "Hôm nay là ngày u ám nên Kim Ô không làm việc."
Đáng tiếc là sẽ không có ai hiểu được câu nói đùa này của cô, nên Ứng Linh Lung cảm thấy rất cô đơn.
"Cậu ấy ra ngoài mua đồ từ sớm rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi."
***
Giả Chí Văn đứng trước cửa Sơn Hải Thực Đường, thở phào nhẹ nhõm.
Ông quay đầu nói với người đi phía sau: "Bà thấy chưa? Tôi đã nói là buổi sáng cũng mở cửa mà."
Vợ ông Chu Tú liếc xéo ông một cái: "Vừa nãy trông ông đâu có chắc chắn như thế."
Từ sau khi được ăn thử đồ nướng ở quán của Ứng Linh Lung, Giả Chí Văn vẫn không thể quên được hương vị ấy. Ông cứ nghĩ mãi về nó cả đêm.
Sáng nay, vợ ông dậy sớm nấu cơm, nói là hết trứng rồi, bảo ông đi mua.
Không biết Giả Chí Văn trúng tà gì, mà ông lập tức kéo Chu Tú đến quán của Ứng Linh Lung.
Chu Tú vừa xuống nhà, đã nghe thấy Giả Chí Văn cứ lẩm bẩm về quán ăn mà ông nhớ nhung cả đêm, không nhịn được mà giơ tay đấm ông hai cái.
"Ông bị ngốc à! Quán nướng nào mà không mở cửa vào buổi chiều? Ông muốn dẫn tôi đi ăn sáng ở quán nướng, là muốn ăn cửa đóng then cài à?"
Giả Chí Văn gãi đầu: "Không phải quán nướng, nhưng cũng là quán ăn."
Đã đến rồi, Chu Tú mặc dù trong lòng thấy quán nướng thì có thể có bữa sáng ngon lành gì chứ, nhưng bà vẫn ngồi xuống.
Bà bĩu môi nghĩ bụng, dù sao bữa sáng cũng chỉ có vài món, có khó ăn đến mấy cũng chẳng sao, hơn nữa như vậy thì bà cũng đỡ phải làm bữa sáng.