Ông Trương kích động hỏi: "Món này là khách nào đặt vậy?"
Hôm nay đã bỏ lỡ rồi, nếu muốn ăn lại món này thì chẳng biết phải đợi đến bao giờ. Nhìn món cá viên giã tay hôm qua mà hôm nay đã không còn bán nữa, có thể thấy rõ vị đầu bếp trẻ trước mặt chưa chắc sẽ làm lại món ăn cầu kỳ này trong vài ngày tới.
Ông Trương càng hy vọng có thể tìm được vị khách kia, nghĩ cách xin chia lại hai miếng, chẳng phải là xong chuyện rồi sao!
Ông lập tức quan sát mấy vị khách đang ngồi bên bàn ăn, nhìn trái, ngó phải, nhưng nhìn ai cũng không giống người đã đặt món Bách Hoa Kê.
Ông Trương sốt ruột thay cho vị khách đó, Gà Bách Hoa đã nấu xong rồi mà người còn chưa tới? Không ăn ngay lúc nóng thì hương vị chắc chắn sẽ kém đi! Thật là lãng phí, quá lãng phí!
Ứng Linh Lung bình tĩnh nói: "Ồ, đây là bữa trưa của tôi."
Ông Trương sững sờ: "?!?!"
Ứng Linh Lung ngơ ngác: "!?"
Ông Trương nhất thời á khẩu. Giờ là lúc đông khách nhất vào buổi trưa, vậy mà vị đầu bếp này lại dành thời gian làm một món cầu kỳ, phức tạp như thế... là để tự ăn sao?!
Ứng Linh Lung căng thẳng nhìn ông cụ trước mặt. Ông lão này kỳ lạ thật, chẳng lẽ thấy đầu bếp ăn ngon hơn khách thì khó chịu à?
Sau một hồi im lặng, Ông Trương bỗng cười tít mắt. Không có ai đặt trước là tốt nhất! Vậy thì ông có thể mua món Gà Bách Hoa này rồi!
Ông Trương: "Chia tôi một nửa đi."
Ứng Linh Lung lặp lại: "Đây là bữa trưa của tôi."
Ông Trương: "Tôi sẽ trả thêm tiền."
Ứng Linh Lung dứt khoát: "Chia cho ông một nửa."
Thỏa thuận xong, Ông Trương cũng chẳng về chỗ ngồi chờ, mà cứ đứng lấp ló trước cửa bếp, chỉ sợ Ứng Linh Lung đổi ý rồi ăn hết một mình.
Khi món ăn được bưng ra, Ông Trương cũng chẳng cần Trọng Minh giúp, vui vẻ tự mình bưng lấy.
Món Bách Hoa Kê nóng hổi, lớp da gà bên ngoài ánh lên màu nâu đỏ hấp dẫn, được cắt thành từng miếng vuông vức khoảng hai centimet. Từ mặt cắt có thể thấy phần nhân trắng nõn của Bách Hoa, điểm xuyết vài vệt đỏ hồng của thịt tôm tươi.
Ông Trương gắp một miếng đưa lên miệng.
Mỡ trong phần nhân bị nhiệt độ cao làm tan chảy, trở thành nước thịt đậm đà, mềm mịn đến mức tan ngay khi chạm vào đầu lưỡi. Vị tôm tươi ngọt quyện cùng với lớp da gà giòn rụm, khi nhai vang lên tiếng rôm rốp, hương vị đan xen nhiều tầng lớp, vừa tươi ngon vừa mềm mại, lại hòa quyện hoàn hảo với độ giòn của da gà.
Ông Trương hít sâu một hơi, chuyến đi này đúng là quá đáng giá!
Khi món ăn vẫn chưa hết, ông nhanh chóng chụp vài tấm hình, đăng vào nhóm chat với mấy người bạn già, còn @ Hà Lan: "Chính là quán mà giáo sư Hà giới thiệu đấy!"
Cuối tin nhắn kèm theo một biểu tượng ngón tay cái.
Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, ông lại thêm hai cái nữa.
Ảnh vừa gửi đi, nhóm chat lập tức nổ tung với hàng loạt tin nhắn, có người còn @ ông hỏi tên nhà hàng. Ông Trương chẳng buồn nhìn, úp ngược điện thoại xuống bàn, mặc kệ đám bạn sốt ruột chờ đợi, còn mình thì ung dung tiếp tục thưởng thức món Gà Bách Hoa tuyệt vời này.