Quả nhiên, cô đi tới, dò hỏi:
"Chú ơi, cháu thấy quanh đây không có nhiều tiệm ăn lắm, là vì vị trí này không tốt sao?"
Giả Chí Văn vui vẻ đáp lời:
"Sao lại không tốt chứ, là vì quá tốt nên giá thuê đắt đỏ, mới không có nhiều quán ăn."
"Cháu không nhận ra à? Phía trước là một trường đại học, Đại học Giang Dư, có hơn mười nghìn sinh viên đấy! Bên kia là khu nhà ở của giảng viên và gia đình." Giả Chí Văn chỉ tay về phía trước,"Còn bên này là mấy khu chung cư, giá nhà bị thổi lên đến trời rồi."
"Không biết cháu đã hỏi thăm kỹ trước khi thuê tiệm này chưa, nhưng mà nơi này dù phồn hoa, thì đây là con phố có lưu lượng người qua lại ít nhất. Sinh viên không hay đi qua bên này."
Giả Chí Văn dùng tay vẽ sơ đồ trong không khí, giảng giải rất sinh động:
"Phía bắc Đại học Giang Dư có hẳn một dãy phố ẩm thực và một trung tâm thương mại, nếu muốn kinh doanh nhắm vào sinh viên thì phải mở tiệm bên đó mới đông khách! Đây là phía nam của Đại học Giang Dư, là khu dân cư, không có gì ăn chơi, sinh viên không hay đi qua cổng nam. Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa hết kỳ nghỉ hè, thời tiết còn nóng nực, người đi lại càng ít hơn."
Nghe xong lời này, Ứng Linh Lung lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tiệm mới mở, chưa có danh tiếng, ít khách cũng là chuyện bình thường. Chỉ sợ là nơi này quá hẻo lánh, đến người còn không có. Mà có trường đại học ở gần đó thì lại là chuyện tốt. Sinh viên rất chịu chi cho việc ăn uống, mà giá đồ ăn ở tiệm của cô cũng không hề cao, sinh viên hoàn toàn có thể chi trả được.
Chẳng bao lâu sau, Ứng Linh Lung quay lại, đưa cho Giả Chí Văn một xiên thịt nướng:
"Chú ơi, nếm thử món nướng của cháu xem?"
Giả Chí Văn là người rất sảng khoái. Mấy ngày trước, Ứng Linh Lung sang tiệm ông mua xô, mua chổi lau nhà, ông đã chủ động giảm giá cho cô. Cô mượn dụng cụ gì, ông cũng chưa bao giờ từ chối.
Xiên nướng mà Ứng Linh Lung đưa tới có khoảng bốn, năm xiên, đủ loại từ cá viên, thịt nướng cho đến rau củ. Rõ ràng là cô muốn mời ông nếm thử hương vị. Giả Chí Văn nhận lấy, cười cảm ơn.
Ông lấy từ trong tủ đồ uống ra một lon bia lạnh, định bụng vừa ăn xiên nướng vừa nhâm nhi cho thoải mái. Nhưng vừa quay đầu lại thì Ứng Linh Lung đã quay vào trong rồi.
Ơ? Không phải là cô ấy đến để nghe đánh giá sao?
Giả Chí Văn nhướng mày, mùi thơm ngào ngạt của xiên nướng vẫn còn lẩn quẩn trong không khí. Ông cắn thử một miếng thịt, lập tức trợn to mắt đầy kinh ngạc.
Chỉ là một miếng thịt nhỏ thôi mà không hiểu đã được tẩm ướp kiểu gì. Bên ngoài nướng cháy xém một chút, nhưng khi cắn vào lại có cảm giác như bên trong được bọc một lớp nước thịt, mềm mượt và ngọt thơm vô cùng. Gia vị tẩm ướp vừa đủ để làm dậy mùi vị của thịt, nhưng không đến mức lấn át hương thơm của thịt nướng.