Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài mà than thở:
"Đều là tại thời tiết quá nóng, nắng gắt quá nên chẳng ai ra ngoài ăn cả."
Cô vừa ngồi chưa bao lâu, bầu trời quang đãng bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, mây đen nhanh chóng kéo đến, rồi một cơn mưa lớn ào ào trút xuống. Mưa đến nhanh mà cũng đi nhanh, không khí trở nên mát mẻ, dễ chịu hơn hẳn.
Mùa hè thường hay có những cơn mưa bất chợt, cũng không có gì lạ cả. Ứng Linh Lung còn vui vẻ vì cho rằng thời tiết mát mẻ sẽ khiến nhiều người ra ngoài ăn hơn.
Cô không phát hiện ra, phía sau lưng cô, Kim Ô nhíu mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc, nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu.
***
Buổi chiều, có một vị khách quen đến.
Người trước đây hằng ngày đưa thực phẩm đến Thiên Ngô Tông, thật ra là con trai của ông chủ Hoàng, cũng là ông vua mảng buôn sỉ rau củ — Hoàng Bách Hào.
Chỉ là hồi nhỏ người này có biệt danh là Nhị Tiểu Tử.
Khi còn nhỏ, Hoàng Bách Hào từng bị trúng tà, suýt chút nữa thì chết. Khi đó chính sư phụ của Ứng Linh Lung đã ra tay cứu giúp. Sư phụ không lấy tiền công, chỉ bàn bạc với ông chủ Hoàng về một vụ làm ăn, nhờ ông ấy mỗi ngày cho người mang rau, thịt và lương thực lên núi Lê Khâu.
Dĩ nhiên đây là giao dịch có tính phí. Tuy nhiên, ông chủ Hoàng không hề xem đây là việc kinh doanh. Sư phụ của Ứng Linh Lung đã lâu không chuyển khoản, nhưng ông ấy cũng chưa bao giờ đòi.
Nếu không phải Hoàng Bách Hào lỡ miệng nói ra, có khi đến giờ Ứng Linh Lung vẫn không biết gì.
Bây giờ cô đã xuống núi, sư thúc của cô cũng không biết nấu ăn, không cần người đưa thực phẩm lên núi nữa. Thế nên Ứng Linh Lung đã đến báo cho ông chủ Hoàng một tiếng.
Khi ông chủ Hoàng hỏi cô xuống núi làm gì và có cần giúp đỡ không, Ứng Linh Lung đã kể cho ông nghe về chuyện cô mở tiệm ăn.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, mặc dù ông chủ Hoàng bận việc không thể đích thân đến được, nhưng đã cử con trai đến. Trước khi đi, ông còn đặc biệt dặn dò Hoàng Bách Hào rằng đừng làm quá lộ liễu, cứ giống như đến ăn cơm bình thường là được.
Hoàng Bách Hào năm nay mới mười tám tuổi, vốn không giỏi mấy chuyện giao thiệp trên thương trường. Cậu dẫn theo mấy thằng bạn thân, tay không đến tiệm, thật sự là đến để ăn cơm.
Cậu cũng từng nghĩ đến chuyện mua một lẵng hoa, nhưng nhìn thấy đám bạn thân của mình, thằng nào thằng nấy đều nhố nhăng, lại sợ bọn họ nhìn thấy cậu tặng hoa cho Ứng Linh Lung rồi cười nhạo, thế là cậu tự an ủi mình rằng tuy không mang hoa, nhưng đã mang theo vài cái "thùng cơm", cũng xem như rất có thành ý rồi.