Chiến trường núi lửa rực cháy, trận 1000 người tham gia.
Lần này, chiến trường được chia thành ba phe: Học viện Bắc Minh, học viện Saint và học viện Thành Hề, mỗi phe có hơn 300 người.
Trước đây, khi ba bên này cùng tham gia, học viện Bắc Minh và học viện Saint thường xuyên "xé nhau" đến long trời lở đất.
Nhưng kể từ giải đấu liên trường lần trước, chức vô địch lại bị học viện Thành Hề "hớt tay trên" một cách đầy bất ngờ.
Điều này khiến hai trường kia xem học viện Thành Hề như một đối thủ "sừng sỏ" và sự hiện diện của họ cũng trở nên "siêu cấp" rõ ràng hơn trong mắt Bắc Minh và Saint.
"Phương thức chiến thắng trên chiến trường thì... ừm, tương đối đa dạng."
Lục Hồng Vũ, người nhiệt tình nhận nhiệm vụ hướng dẫn cô em khóa dưới, kéo Diêu Dao đến khu vực bắn tỉa và đưa cho cô một ống ngắm.
Diêu Dao nhìn theo hướng Lục Hồng Vũ chỉ.
Trên đỉnh ngọn núi lửa cao ngất, ba lá cờ với màu sắc khác nhau đang tung bay: trắng xanh, bạch kim và tím vàng.
Chúng lần lượt đại diện cho Bắc Minh, Saint và Thành Hề.
"Vòng sáng bao quanh lá cờ chính là ổ khóa, còn chìa khóa nằm trong tay kẻ địch."
"Trong tay?"
Nghe thấy câu trả lời gần như vô vọng này, Diêu Dao chợt nhận ra độ khó của chiến trường.
Nếu không biết chìa khóa nằm trong tay ai, họ chỉ có thể "quét sạch" để tìm người.
Nhưng trong tình huống thực lực cân bằng, liệu sau khi tìm được chìa khóa một cách khó khăn, sức chiến đấu còn lại có đủ để leo lên đỉnh núi và giành lấy lá cờ hay không lại là một vấn đề nan giải khác.
"Làm sao để biết chìa khóa là ai giữ? Đánh ngã rồi lục soát người à?"
Diêu Dao vừa nói xong, liền nghe thấy một nam sinh đang lau ống ngắm bên cạnh "phì" cười thành tiếng, thích thú ôm bụng ngã ngồi xuống đất.
Lục Hồng Vũ: "Lộ Duy, cậu cười gì mà kỳ cục thế, làm tôi hết muốn nói luôn."
"Không, xin lỗi ha ha ha ha ha ha ha, em ấy nói cứ như đang chơi game "soát thi thể" để xem có "rớt" vật phẩm cấp S không vậy."
Lục Hồng Vũ phớt lờ người bạn đang cười điên cuồng kia, kiên nhẫn giải thích:
"Trong chiến trường mô phỏng, khi bị đánh bại, người chơi sẽ tự động rời khỏi trận đấu, nhưng chìa khóa sẽ ở lại tại chỗ, rất dễ thấy."
"Đàn em có muốn ở lại chỗ anh không? Anh sẽ dạy em cách dùng "súng ngàn dặm" để "lấy đầu người"!" Lộ Duy kéo kính bảo hộ lên, hào hứng giơ ngón cái về phía Diêu Dao.
Lục Hồng Vũ im lặng một chút, cuối cùng vẫn nhìn về phía Diêu Dao đang có chút bối rối: "Đừng nhìn cậu ta như vậy, nhưng cậu ta thật sự là tay súng át chủ bài của phe chúng ta."
"Cái gì mà "đừng nhìn tôi như vậy" hả? Cậu có lịch sự không vậy?"
Diêu Dao do dự một lát, rồi gật đầu.
Ngay lập tức, Lộ Duy kéo cô sang một bên, vừa định chỉ vào khẩu súng yêu thích của mình để khoe.
Khoảng khắc tiếp theo, một tiếng pháo nổ vang trên bầu trời đã phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi, tưởng chừng như bình yên này.
Lộ Duy lập tức thu lại nụ cười tươi, kéo vai Diêu Dao lại gần mình.
Chỉ trong chớp mắt, khẩu súng yêu quý của anh ta đã được đặt vào vị trí, mọi thứ đã sẵn sàng.
"Đừng hoảng, mục tiêu của chúng ta không phải là cơ giáp, mà là mấy tên lính nhỏ đang lộ diện bên ngoài kia. Chỉ cần có thể phá vỡ lá chắn của quân địch trong một đòn, dù không thể tiêu diệt ngay lập tức, chúng cũng sẽ "chết" dưới tay đồng đội ta."
"Em cấp bậc gì? A? Hay B?"
Diêu Dao: "A."
"Không tệ, em xem anh làm đây."
Lộ Duy lẩm bẩm nhắm bắn, không nói hai lời đã hạ gục xong hai tên địch.
Tỷ lệ trúng đích và khả năng tiêu diệt cao đến mức xứng đáng với danh hiệu át chủ bài.
Anh ta chợt thấy không ổn, quay đầu lại thì sững sờ, phát hiện cô bé bên cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào.
Người đâu? Cô em khóa dưới đáng yêu của mình đâu rồi?
"Xong rồi, người vừa đến tay còn chưa kịp ấm chỗ đã mất tiêu, Lục Hồng Vũ không đánh cho mình một trận mới là lạ."
Lộ Duy vừa lẩm bẩm, vừa đỡ súng không ngừng ngắm vào những cái đầu thỉnh thoảng nhô ra từ sau tảng đá bên đường.
Cơ bản không trượt phát nào, nhưng cả người anh ta lại toát ra một vẻ ai oán.
Không đúng mà, sao anh ta quét ống ngắm mãi mà không tìm thấy người?
"Cô bé đó là hệ niệm lực sao? Thay đổi hoàn cảnh để tàng hình? Tân sinh mà biết cái này ư?"
Bạn học ở một bên nhắc nhở: "Không, cậu nhìn xuống dưới gốc cây đi."
Lộ Duy nhìn theo, liền thấy Diêu Dao lặng lẽ không một tiếng động nhảy xuống từ trên cây, ngay sau đó cô kéo xuống một người đã mất đi khả năng hành động.
"?"
Lộ Duy dụi mắt, nhìn kỹ lại.
Tuyệt vời, áo tím, học viện Thành Hề, thích trèo cây, đây là Ngũ Đức, thành viên dự bị của đội bắn tỉa Thành Hề.
Diêu Dao giật lấy khẩu súng bắn tỉa từ tay Ngũ Đức, rồi đá cái "hình người" kia sang một bên như vứt rác.
Cô khom lưng, vừa nhảy vừa cuối người, chạy băng qua bụi cỏ, rồi trở lại bên cạnh Lộ Duy trong ánh mắt phức tạp của anh ta.
"Em đi tìm đại một người giật một khẩu súng về! Dù sao cũng cùng bản đồ, tài nguyên của đội khác chính là tài nguyên của chúng ta!"
Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ hiển nhiên, tích cực như một cô em khóa dưới đáng yêu đang chờ đàn anh khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng đỏ vì vừa vận động.
Mặc dù hành vi vừa rồi của cô đặc biệt "lưu manh", nhưng Lộ Duy vẫn cảm thấy toàn thân cô toát ra một vẻ đáng yêu vượt quá sự hiểu biết của mình.
Lộ Duy nghĩ đến việc trước đây mình đã hừ mũi khinh thường khi giáo viên muốn anh ta dẫn dắt các đàn em khóa dưới.
Giờ đây anh ta tuyên bố... nếu đều giống Diêu Dao thì anh ta đương nhiên sẽ không từ chối bất cứ ai!
"Em thật sự không sợ đạn lạc bắn thẳng loại mình ra khỏi trận sao?"
Diêu Dao: "Em vội lắm, em muốn luyện bắn với anh, ngày nào em cũng bị huấn luyện viên môn bắn súng ấn đầu mắng vì độ chính xác kém."
Người bạn bên cạnh, ban đầu chẳng bận tâm gì đến cặp thầy trò tạm thời này, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diêu Dao một cách đầy trân trọng và "cảm thương" sâu sắc.
"Tôi hiểu!"
Lộ Duy lạnh lùng: "Cút đi mà ngắm bắn đầu người của cậu!"
"Gan dạ là điều rất tốt, nhưng cũng phải chú ý an toàn một chút chứ, khẩu này của em... Trời đất ơi, cái đồ chơi này trị giá 3000 điểm tích lũy! Sao hắn lại mang khẩu này ra chứ!"
Lộ Duy vừa đánh giá vài lần, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Diêu Dao lắc đầu.
"Em không biết tên này, em chỉ thấy một người mặc áo tím đang nằm trên cây tập trung nhìn chằm chằm về phía anh, thấy thì em lấy thôi."
"Không sao đâu, cứ coi như em mượn tạm của hắn, dùng xong trận này em cũng không mang đi được."
Lộ Duy lẩm bẩm, vẻ mặt đầy khoe khoang: "Khá lắm, Ngũ Đức mà biết hắn bị tân binh nhà mình hạ gục thì chắc tức đến nỗi nhảy dựng lên khỏi giường!"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh ta lại cảm thấy khoái trá.
Anh ta vỗ mạnh vào vai Diêu Dao, lời nói càng thêm gần gũi, như thể tình anh em thân thiết đã vô tình được xây dựng.
"Tên này sẽ biết à? Có ghi hình lại ư?"
Diêu Dao đột nhiên bất an nhớ đến những bài đăng "khoa trương" trên diễn đàn trường.
"Em không biết chiến trường ngàn người là có phát sóng trực tiếp và ghi hình toàn bộ quá trình sao? Dù vừa nãy tôi không thấy em làm cách nào mà "tóm" được tên đó, nhưng phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ ghi lại toàn bộ... Em đúng là như kiểu có khả năng ẩn mình tuyệt đối vậy."
"Khả năng ẩn mình tuyệt đối có phải là có thể trực tiếp lẻn vào căn cứ của địch trộm chìa khóa không?" Một bạn học bên cạnh nóng lòng muốn thử.
Lộ Duy: "Tỉnh táo lại đi. Đây là chiến trường, không phải trò chơi đạo tặc đâu."
Diêu Dao chậm rãi điều chỉnh súng, lắng nghe Lộ Duy giải thích rất tỉ mỉ cho cô nhiều kỹ thuật nhỏ trong thực chiến, anh ta hứng thú bừng bừng như một người cha già mong con gái thành công.
Cô hạ quyết tâm, thả lỏng hơi thở, tinh thần lực như ánh sáng tụ lại trong mắt, giúp cô nhìn xa hơn, rõ hơn.
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là không cho người của địch tiếp cận căn cứ với số lượng quá lớn, cố gắng làm suy yếu đối thủ."
"Vậy làm sao để có nhiều điểm tích lũy ạ?"
"Hạ gục tổng chỉ huy và người cầm chìa khóa, cơ bản là không khả thi lắm, hai loại người này thường sẽ ẩn nấp ở nơi an toàn nhất trong toàn bộ căn cứ, nên tập kích họ cơ bản là công việc của đơn binh chiến đấu hoặc các tay cơ giáp, hoặc là do họ phối hợp với nhau."
Diêu Dao đã hiểu rõ.
Thật không dám giấu giếm, cô có một ý tưởng táo bạo.
Bình luận phát sóng trực tiếp của chiến trường liên hợp 1000 người:
[Lần đầu tiên ghép trận mà vào chiến trường ngàn người, còn có đàn anh tốt bụng dẫn dắt, vận may thật tốt!]
[Tân sinh trường Saint năm nay chất lượng cao đến vậy ư?]
[Nói thật, nếu là tôi gặp một cô em khóa dưới nghiêm túc lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy tôi cũng sẵn lòng cầm tay chỉ dạy!]
[Rõ ràng là cô ấy đang mặc bộ đồ dành cho tân binh khi ghép trận lần đầu, nhưng tôi cứ cảm giác cô ấy không giống loại tân binh "gà mờ" bình thường. ]
[Đến từ học viện Saint, ắt hẳn là cực phẩm!]
[Cô ấy đáng yêu quá, nhưng lạ là sao tôi không có chút ấn tượng nào về cô ấy nhỉ? Cô ấy là hệ phụ trợ sao? Nhưng nhìn cách cô ấy cầm súng lại giống bên chỉ huy?]
[Tân sinh hệ chỉ huy cấp A, phạm vi chắc cũng không lớn lắm nhỉ?]
[Đúng rồi, tôi cũng không có ấn tượng gì về cô ấy. ]
[Nói thật, với nhan sắc và độ đáng yêu này thì không nên vô danh đến mức không ai biết gì chứ? Điều này bình thường sao?]
[Điều này hợp lý ư?]
Đương nhiên là không hợp lý.
Những người không biết Diêu Dao đều là học sinh của trường Saint. Vì dù họ có chú ý thì cũng chỉ chú ý đến bạn học của mình.
Giống như dư luận về cuộc thi nghệ thuật hoa ầm ĩ đến vậy, những người không biết chuyện chỉ tự hào về thành tích xuất sắc của Tây Môn Ninh, hoàn toàn không bận tâm đến những vấp váp sau đó, càng không chú ý đến người nào khác dưới cái bóng quán quân.
Mặc dù cũng có rất nhiều người, đến ngay cả Tây Môn Ninh, họ cũng không để ý.
Nhưng Diêu Dao thì khác.
"Em nói ai ghép trận vào được?"
La Lâm lập tức nhảy dựng lên, ghé vào đầu cơ giáp, thần thái sáng láng nhìn Mặc Địch đang chạy một mạch từ bên ngoài căn cứ về.
"Diêu Dao! Tôi với cô ấy cùng vào, nhưng tìm một vòng không thấy cô ấy trong căn cứ Bắc Minh!"
Mặc Địch đầy vẻ lo lắng, cô nàng nhận ra sự việc không ổn, nên liền lập tức vọt đến bên tổng chỉ huy.
Diêu Dao hoàn toàn là người mới, nhưng Mặc Địch thì không.
Cô nàng đã bắt đầu tham gia chiến trường mô phỏng ngay khi mới vào Saint.
Mặc dù số lần không nhiều, nhưng trong số các tân sinh thì cô nàng vẫn khá quen tay.
Nếu không thì Mặc Địch cũng không dám tự tin kéo Diêu Dao vào như vậy.
Nếu để cô nàng mất mặt trước ân nhân kiêm thần tượng của mình, chỉ cần nghĩ đến thôi Mặc Địch đã cảm thấy nghẹt thở muốn xỉu rồi!
La Lâm: "Em nói, em ấy có thể bị rơi xuống ở vùng hoang vu hoặc rớt sang phe khác à?"
Mặc Địch gật đầu mạnh, có chút hoang mang lo sợ.
Mặc dù cô nàng tin vào thực lực của Diêu Dao, nhưng cô nàng thật không ngờ lại xảy ra tai nạn lớn như vậy.
"Tình huống tệ nhất cũng chỉ là rơi vào căn cứ của Saint thôi? Mà này, em ấy là lần đầu tiên vào chiến trường à? Vậy không phải là em ấy đang "trắng tay" sao?"
La Lâm rất hứng thú xoa cằm.
"Nếu thật là vậy, thì tôi còn khá yên tâm về em ấy."
Mặc dù trong kỳ thi khai giảng, La Lâm đã "nới lỏng" theo yêu cầu của trường, nhưng Diêu Dao vẫn là người có thể tận dụng mọi vật liệu có sẵn trong điều kiện cực kỳ bất lợi, dám xông đến trước mặt cô ấy, trình diễn sự bùng nổ.
Sự quyết đoán của Diêu Dao khi "ngọc nát đá tan" còn chói mắt hơn bất kỳ ai.
Trong mắt La Lâm, cô bé ấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí số một.
Luôn có người cho rằng ngày đó, Diêu Dao là nhờ "ăn may" mà trùng hợp giành được vị trí quán quân, nhưng La Lâm chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Nếu đổi là người khác, bất kỳ ai cũng không thể tạo ra một màn trình diễn khiến người ta không khỏi vỗ tay reo hò đến thế.
Một người toát ra vẻ điên cuồng lý trí.
Chỉ cần Diêu Dao hành động, cô có thể ngay lập tức nổi bật giữa biển người đen kịt, như một trận pháo hoa rực rỡ bùng nổ, nhảy vọt lên, thu hút ánh mắt của mọi người trên bầu trời xa vời nhưng không thể chạm tới.
Và luôn có người quên rằng, hình dáng ban đầu của pháo hoa trông có vẻ vô hại và đẹp đẽ kia - chính là thuốc nổ.