Diêu Dao được Mai Lâm đưa đến một phòng khám tư nhân.
Sau khi bấm chuông cửa nửa ngày, cánh cửa mới từ bên trong hé mở.
Một người đàn ông tóc dài màu xám bạc đứng ở cửa, toàn thân toát ra vẻ uể oải.
Sắc mặt anh ấy tái nhợt, mắt thâm quầng, mệt mỏi nhìn người đứng trước cửa, trong ánh mắt đen đặc một màu u ám.
Mai Lâm ngạc nhiên: "Sao lại là cậu tự mình ra mở cửa? Tôi cứ nghĩ sẽ là người máy hộ lý chứ!"
Bác sĩ Văn Sâm nở một nụ cười rợn người: "Tôi chính là muốn tự mình xem, ai mà không có mắt như vậy, không hẹn trước lại đến làm phiền giấc ngủ trưa của người khác."
"Đã gần đến giờ cơm tối rồi mà còn ngủ trưa à?"
"Tôi còn chưa tỉnh thì đương nhiên là ngủ trưa rồi."
Bác sĩ Văn Sâm nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Diêu Dao, đang đứng cạnh Mai Lâm và trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đây là bệnh nhân VIP của mình.
"Sao vậy, không khỏe à?" Giọng anh ấy rõ ràng dịu đi vài phần, rồi mở cửa cho họ bước vào.
Diêu Dao lắc đầu: "Không có, thuốc của anh rất hiệu quả."
Chỉ là đắng ơi là đắng! Nghĩ đến cái mùi vị đó, Diêu Dao lại cảm thấy như say xe, ruột gan cứ lộn tùng phèo.
Mai Lâm: "Em ấy bây giờ không sao, nhưng có thể lát nữa sẽ có chuyện."
Diêu Dao muốn nói lại thôi.
Cô trơ mắt nhìn bác sĩ Văn Sâm, người đang dần thoát khỏi trạng thái "mới ngủ dậy", bước chân đột nhiên khựng lại.
"..."
Nếu bên cạnh có một cái cưa máy, Diêu Dao thậm chí còn nghi ngờ anh ấy có thể biến thành quái nhân cưa máy ngay lập tức và cưa Mai Lâm, người vừa ăn nói lung tung với bệnh nhân trước mặt anh ấy.
Bác sĩ Văn Sâm thầm nói trong lòng mấy trăm câu: tức giận hại sức khỏe, kẻ thù vui vẻ, không cần thiết... không cần thiết!
Anh ấy nhìn về phía Diêu Dao: "Sao lại thế này?"
Vậy nên cách của anh ấy là tìm một đối tượng dễ giao tiếp hơn sao?
Diêu Dao nhìn bác sĩ Văn Sâm, người rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều khi đối mặt với bệnh nhân, và để tránh xảy ra thảm án tại phòng khám này, cô nhanh chóng giải thích.
"Thầy ấy muốn em tham gia khóa huấn luyện tinh thần lực, có thể là sợ sức khỏe em quá kém dễ xảy ra chuyện nên mới đưa em đến đây."
Bác sĩ Văn Sâm: "Về lý thuyết, tôi nghĩ tốt nhất em nên nghỉ ngơi nửa tháng rồi hãy bắt đầu. Hôm qua em mới đến Bắc Minh mà..."
Anh ấy dừng lại rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi, như thể đã khuất phục, dẫn Diêu Dao rẽ trái rẽ phải đi vào một căn phòng đặt mấy cái khoang chữa trị.
"Nói trước nhé, chuyện huấn luyện này không cần phải vì cái lợi trước mắt, tình trạng hiện tại của em đừng có mà theo đuổi cực hạn. Tôi sẽ ở đây theo dõi thiết bị bảo vệ, hiểu chưa?"
Diêu Dao nhìn bác sĩ Văn Sâm lạnh lùng ra vẻ không được từ chối, nghiêm túc đồng ý.
Bác sĩ Văn Sâm: "Tốt nhất em nên giữ lời."
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Diêu Dao lại cảm thấy mình như vừa nghe được lời đe dọa đến từ địa ngục, suýt nữa rùng mình.
Bác sĩ Văn Sâm dường như còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng Mai Lâm đứng một bên đã nhanh tay lẹ mắt ấn Diêu Dao đã thay quần áo vào khoang chữa trị.
Cửa khoang vừa đóng lại, anh ta liền nhấn nút.
Diêu Dao chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, gần như ngay lập tức đã ngủ thiếp đi. ...
"Tỉnh dậy đi."
Diêu Dao mơ mơ màng màng mở mắt, suýt nữa bị thiếu niên bên cạnh lay cho ngất đi.
Cô xoa xoa mặt nhìn người đối diện.
"..."
Diêu Dao nhìn thiếu niên tóc vàng trông có vẻ bằng tuổi mình trước mặt, bình tĩnh mở miệng: "Có phải em đang mơ không?"
"Cái này còn cần phải nghi ngờ sao?" Mai Lâm, người đã "cải lão hoàn đồng", mỉm cười hỏi lại.
"Cơ thể em hiện tại quá yếu, chúng ta chỉ có thể mượn không gian ý thức của em để huấn luyện."
Diêu Dao nhìn sang trái sang phải, phát hiện họ đang ở một vùng đất hoang vu, bên cạnh còn có rất nhiều chỗ lồi lõm trông giống như do thiên thạch rơi xuống.
Cô đứng dậy, nhìn vị thầy giáo "trẻ tuổi", cảm thấy thầy ấy hơi giống hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Mai Lâm không biết từ đâu "lấy" ra một cuốn quy định pháp luật liên quan đến tinh thần lực, lật xem rồi nói:
"Bây giờ đến lượt em học tiết đầu tiên, pháp luật Liên Bang quy định người có tinh thần lực cấp cao không được tự tiện xâm nhập ý thức của người có tinh thần lực cấp thấp, rất dễ gây ra tổn thương không thể cứu vãn. Trách nhiệm và bồi thường hoàn toàn do người có tinh thần lực cấp cao chịu trách nhiệm..."
"Nếu ở Học viện Bắc Minh xuất hiện loại sự kiện ác tý này thì sẽ lập tức bị đuổi học, người nghiêm trọng hơn sẽ bị nhốt vào nhà tù Liên Bang để trải qua cả đời."
Nói cách khác, sự chênh lệch giữa các cấp bậc tinh thần lực rất lớn, cấp cao có thể trực tiếp hủy diệt tinh thần lực cấp thấp bằng uy thế nghiền ép...
Tại thời đại mà tinh thần lực là sức mạnh tối cao, hành vi đó không khác gì tội mưu sát.
"Em đừng căng thẳng, bây giờ tôi nhắc đến chuyện này với em chỉ vì em là cấp S tương lai, nên dù sao cũng phải hiểu biết một chút về ảnh hưởng của dư luận xã hội. Mặt khác là để giải thích tại sao tôi lại trở nên như vậy, bé tí thế này mới dám bước vào."
Mai Lâm dùng hai đầu ngón tay chụm lấy, khoa tay múa chân một "nhúm" nhỏ, như thể cố gắng giải thích mình đã cẩn thận đến mức nào.
"Cấp bậc chỉ là một sự phân chia rất rộng. Giống như tôi và em hiện tại đều là cấp A, nhưng em có cảm thấy mình mạnh như tôi không?"
Diêu Dao lắc đầu.
"Nếu nói những cấp A là một tinh hệ lớn, thì tôi giống như hành tinh trung tâm phồn hoa trong tinh hệ đó, còn em chỉ là một hành tinh cấp thấp nhỏ bé lạc hậu."
"Vậy cấp S thì sao?"
"Thế thì còn phải nói à, đương nhiên là cả một tinh hệ không gì sánh bằng rồi. Vậy nên, những thứ em cần huấn luyện còn rất nhiều. Cùng là cấp A, nhưng hiện tại em lại không thể tạo ra được lá chắn để bảo vệ mình khỏi tổn thương của cấp A thì phải học từ con số 0 thôi."... Quả đúng là vậy.
Diêu Dao nhìn xung quanh: " Ý thức của em hoang vu thế này sao..."
Cô cứ nghĩ trong ý thức của mình sẽ là căn phòng màu hồng của thiếu nữ mới lớn, hoặc một khu vườn nhỏ tinh xảo, dù sao thì cũng không phải là bề mặt hành tinh trơ trọi thê này.
Mai Lâm: "Ơ? Em không hài lòng à?"
Diêu Dao ngờ vực: "Thầy hài lòng lắm sao?"
Mai Lâm kéo cổ tay cô, không biết có phải vì thầy ấy thu nhỏ lại mà không còn phải "tình ngay lý gian" kiêng kỵ gì cả, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Nơi này không có bất kỳ biển báo chỉ dẫn nào, Diêu Dao cũng không biết thầy ấy có phải đang tùy tiện chọn một hướng hay không.
Hai người đi mãi nửa ngày, vẫn không thấy điểm dừng.
Mai Lâm: "Cảm giác thế nào?"
Diêu Dao: "... Không có gì thay đổi, không có nước, không có nhiệt độ. Một hành tinh hoang vu như vậy không thể sản sinh sự sống."
Mai Lâm lặng lẽ nhìn Diêu Dao với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta cảm thán nói: "Tôi chỉ muốn cho em thấy nơi này lớn đến mức nào thôi!"
Diêu Dao: "..."
Vậy thầy có thể nói thẳng luôn không?
"Em chưa từng thấy không gian ý thức của người khác, nên không biết, ý thức của em đang ở mức độ hoang đường cỡ nào đâu."
Mai Lâm lại kéo Diêu Dao ngồi xuống đất.
Anh ta không dám dùng tinh thần lực để tạo hình ảnh trong vùng ý thức yếu ớt của cô, nên chỉ có thể dùng tay múa loạn xạ trong không trung.
"Không gian ý thức của tôi là một trang viên, được vây kín bởi hàng rào sắt, diện tích so với nơi này của em thì quả thực không đáng nhắc đến."
Trong mắt Diêu Dao lại hiện lên vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
"Trang viên... là loại có trại nuôi ngựa, có vườn hoa, vô cùng hoành tráng lộng lẫy phải không?"
Nói xong, cô lại nhìn xung quanh chỗ mình gồ ghề lồi lõm, mím môi lại.
Cô buồn khổ, trong lòng Diêu Dao khổ, nhưng cô không nói.
Mai Lâm: "..."
Lúc này đến lượt Mai Lâm hết nói nổi.
Trong mắt anh ta, Diêu Dao giống như đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nắm trong tay bạc triệu mà lại không biết cách vung tiền như rác.
"Còn có những người nhỏ hơn, như cấp D và cấp C cơ bản chỉ lớn bằng một căn phòng nhỏ, vừa đủ chứa một người... Em đừng ở đó mà u buồn, nghe tôi nói tiếp đây!"
Mai Lâm thầm nghiến răng nói: "Nơi này của em hiện tại hoang vắng như vậy chỉ là vì tinh thần lực hoàn toàn chưa từng được sử dụng, giống như trẻ con đương nhiên sẽ không biết xây nhà lầu vậy, cần phải luyện tập."
Diêu Dao: "Em cũng muốn một cái trang viên."
Mai Lâm: "..."
"Em có thể đừng ảo tưởng đến mấy thứ kia nữa được không, ngẩng đầu nhìn xem em đang ở đâu kìa." Anh ta nói, rồi hướng về phía không trung.
Diêu Dao nhìn theo, ngẩn ngơ chứng kiến hành tinh xanh thẳm trên bầu trời.
Ánh sáng đó rất không tự nhiên, bởi vì trong vũ trụ, vệ tinh chụp được màu sắc của Trái Đất rất ảm đạm, màu sắc của Trái Đất trong sách giáo khoa đều đã được xử lý màu.
Nhưng đây là trong ý thưc của cô.
Trong tưởng tượng của Diêu Dao, hành tinh quê nhà của cô tự nhiên đẹp không sao tả xiết, không gì sánh kịp.
Góc độ này... Không thể nghi ngờ, hành tinh vừa bị cô chê bai đủ kiểu này chính là mặt trăng.
"Trang viên là cái gì đáng ngưỡng mộ lắm sao? Em không muốn ở đây xây dựng một Cung Trăng ư?"
Thật không thể tin được, Diêu Dao cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn, như có nai con đang chạy loạn xạ bên trong.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng giấc mơ thời thơ ấu lại được thực hiện theo cách này sau khi xuyên không.
Cô kiên định nói: "Em muốn!"
"Rất tốt, vậy chúng ta trước tiên bắt đầu học từ 1+1 nhé." Mai Lâm nở nụ cười hài lòng vui vẻ, trong mắt tràn đầy sự cổ vũ.
"Em thử bay lên xem, bằng bất cứ cách nào, cứ bay lên đi."
Diêu Dao: "..."
Sáu giờ sau.
"Mặc dù thời gian trong ý thức và thực tế không giống nhau, nhưng em hoàn toàn không có manh mối nào sao?"
Mai Lâm lơ lửng trên không trung, hai tay khoanh trước ngực, không thể tin được nhìn Diêu Dao đang nhảy nhót trên mặt đất.
"Đây là bài học cơ bản của học sinh tiểu học mà, theo như cháu gái nhỏ của tôi nói, các bé gái thích nhất là đeo cánh trang trí rồi giả vờ mình là tiên nữ bay trên trời, học nhanh lắm."
Diêu Dao sống không còn gì luyến tiếc.
Cô cố thay đổi trọng lực trên hành tinh này để khiến bản thân nhẹ hơn, nhưng mặt cô đỏ bừng mà chẳng có cách nào bay lên nổi.
"Em có thể phát huy một chút trí tưởng tượng không?" Mai Lâm chân thành tha thiết vô cùng, như thể muốn làm thay cô luôn.
Diêu Dao mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất buồn rầu không thôi, tự mình cảm nhận rằng có lẽ cô thật sự không được.
Mai Lâm đành chậm rãi bay xuống, nâng tay bóp vai cô kéo lên, nhấc bổng cô lên cao trăm mét.
Diêu Dao nghẹt thở.
Cô luôn nghĩ mình không sợ độ cao, bây giờ mới phát hiện có thể là do chưa đủ cao.
Cô cảm thấy toàn thân vô lực, đại não trống rỗng, không nói nổi nửa lời, cái lạnh lẽo xung quanh không ngừng len lỏi vào xương cốt cô.
Dự cảm bất an chợt tăng, Diêu Dao hoảng sợ quay đầu, cổ kêu kẽo kẹt, ngay sau đó đối diện với nụ cười đầy ẩn ý của Mai Lâm ở phía sau.
"Tôi từng thấy trong sách giáo khoa của trẻ con, đại bàng mẹ sẽ ném đại bàng con chưa biết bay xuống vực."
"Cũng khá có giá trị tham khảo đấy, dù sao tôi cũng là lần đầu làm thầy mà." Giọng thiếu niên thân mật, ánh mắt quan tâm, nhưng lời nói lại như ma quỷ.
Sau đó anh ta nhẹ nhàng buông tay.
Giây tiếp theo, cơ thể Diêu Dao nhẹ bẫng, chợt rơi từ trên cao xuống.
"Mai Lâm!" Tiếng hét chói tai của cô gái nhỏ vang lên, mang theo sự sụp đổ và trách móc vô tận.