Tân sinh đứng đầu năm học này đã sống kín tiếng đến mức ngoài dự đoán của mọi người.
Cô gái từng thu hút sự chú ý của công chúng bằng thế tấn công lộng lẫy trong kỳ thi khai giảng, thậm chí còn gây được sự chú ý nhất định với bên ngoài, sau khai giảng lại liên tục từ chối lời mời của hội học sinh và các phe cánh khác trong trường, dường như biến mất trước mắt mọi người.
Điều này khiến những người trước đó còn phỏng đoán rằng cô lại sắp gây ra chuyện gì nổi bật, không được yên bình, cảm thấy có chút bối rối.
Thế thôi sao?
Cho dù điệu thấp cũng không đến mức không có một tiếng vang nào chứ?
Đây hoàn toàn là "bốc hơi" luôn rồi!
Lần gần nhất chụp được hình ảnh của Diêu Dao là khi cô ôm một con chó, đang ngồi ăn cơm nhanh như chớp trong nhà ăn, cứ như thể chậm một giây là sẽ không kịp lịch trình vậy.
Có lẽ vì vẻ mặt quá mệt mỏi của Diêu Dao, những người vốn cảm thấy cô có chút ngông cuồng trong kỳ thi cũng dần dần không nói gì nữa.
Cảnh tượng một người mạnh hơn mình lại còn nỗ lực hơn mình thực sự quá đẹp, không muốn nói nhiều.
Diêu Dao tự mình trải nghiệm, dùng lịch trình học tập dày đặt và nghỉ ngơi ít ỏi để minh họa cho câu nói "cần cù bù thông minh".
May mắn thay, công nghệ y học của thời đại này rất phát triển, phương pháp bổ sung năng lượng và dinh dưỡng cũng đa dạng.
Hơn nữa, sự tiến bộ của thể chất và hỗ trợ từ tinh thần lực cũng giúp tăng thêm khả năng chịu áp lực.
Nằm trong khoang chữa trị khi không khỏe là cách đơn giản và thô bạo nhất.
Vào cuối tháng, khi Diêu Dao nhìn bảng chi tiêu trong hệ thống quản lý của Tiểu Kim, thấy giá cả dịch vụ khoang chữa trị cao ngất ngưởng, mắt cô thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Đắt quá!
Giống như làm một cuộc phẫu thuật lớn không được bảo hiểm chi trả, mà tất cả đều là thuốc nhập khẩu cao cấp.
Tiểu Kim đã quen với việc đóng gói hóa đơn và gửi đi.
Sau khi xong việc, dưới ánh mắt ngây ngốc và không thể tin được của Diêu Dao, nó bắt đầu giặt quần áo bằng cánh tay máy.
Hình tượng Tiểu Kim lập tức trở nên vô cùng cao lớn trong mắt cô.
Đây là sự thành thạo của quản gia cấp S sao?
Diêu Dao chân thành muốn xin lỗi vì trước đây đã nói nó là trí tuệ nhân tạo bị lỗi.
Nếu sau này cô tìm được cách về nhà,"người" đầu tiên cô ấy mang theo sẽ là Lựu Lựu,"người" thứ hai là Tiểu Kim.
Sau này cô không muốn kết hôn, chỉ cần tìm một công việc gần nhà rồi nằm ỳ là được.
Nghĩ đến tờ hóa đơn đắt đỏ kia, Diêu Dao lại một lần nữa cảm thấy trong thế giới có chút kỳ lạ này, việc học hành tốn kém thực sự là đặc quyền của người giàu.
Bộ đồ tác chiến của Diêu Dao, kể cả phí bảo trì, đều đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cô.
Mấy trăm triệu ném xuống mà mắt không chớp lấy một cái, cô cảm nhận được sự giàu có và xa hoa của Bắc Minh, vừa mặc vào Diêu Dao đã thấy chột dạ.
Muốn vượt trội hơn người khác thì phải trả giá bằng thời gian và sức lực.
Mệt mỏi quá độ thì phải dùng thuốc, nhưng loại thuốc bổ sung đặc biệt này lại có giá cả cao ngất ngưỡng.
Sự chênh lệch giữa tầng lớp thượng lưu và dân thường đang không ngừng nới rộng, về mặt thực lực cũng vậy.
Họ có được nhiều điều kiện và tài nguyên hơn, nên có nhiều sự lựa chọn cho con đường tương lai.
Thậm chí có thể nói một câu về tầng lớp dân thường ở thời đại này: "Khó khăn chồng chất khó khăn".
Một mặt Diêu Dao cảm thấy may mắn vì mình có thể được Bắc Minh chi trả toàn bộ chi phí học tập, một mặt lại ép buộc bản thân không được lười biếng.
Mục tiêu của cô và Bắc Minh thực ra ở một mức độ nào đó là giống nhau.
Bắc Minh hy vọng cô có thể trở thành cấp S để làm rạng danh và củng cố vị thế của trường.
Còn cô cần mượn tài nguyên của Bắc Minh, để vừa giữ được an toàn và tự do cá nhân, vừa tìm đường về nhà.
Trên thế giới này không có lòng tốt vô cớ.
Trong mơ hồ, Diêu Dao dường như lại trở về thời gian trước khi xuyên không, biến thành một cá thể nhỏ bé không đáng kể trong khuôn viên trường học rộng lớn.
"Em có tiến bộ, nhưng chỉ một chút thôi."
Huấn luyện viên Hạ Bắc mặt không cảm xúc đưa tay ra, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, ra hiệu "một chút xíu".
Trong sân huấn luyện bắn súng, đầy trời là những bia bay nhỏ đang di động, trên các bia ngắm khác nhau còn ghi các mức điểm tương ứng.
Diêu Dao ôm đầu, cảm thấy thái dương căng tức vì đau nhức, lòng không khỏi dâng lên vài phần phiền muộn.
Giây tiếp theo, đầu cô đã bị một quyển sách vỗ "bốp" một cái.
"Á..."
"Em thiếu kiên nhẫn quá nhỉ? Lại muốn nổi giận à?" Hạ Bắc nghi ngờ nhìn Diêu Dao, thấy cô bĩu môi, anh ta cảm giác huyết áp trên người mình cũng tăng lên.
Giữa cấp A và cấp A thực ra cũng có sự khác biệt rõ ràng.
Dụng cụ đo lường không đủ tinh tế, tinh thần lực của Diêu Dao không biết vì sao lại rộng lớn hơn các cấp A khác một chút.
Nhưng điều này cũng dẫn đến việc cô sử dụng tinh thần lực có chút phung phí.
Người khác nhắm bắn chính xác mục tiêu một cách tinh tế, cô lại dùng lượng tinh thần lực gấp ba thậm chí năm lần người ta để ngưng tụ thành chùm tia năng lượng mà oanh tạc.
Đại bác bắn ruồi, có thể nói là phí phạm của trời.
"Tuần sau em lại sắp xếp hai tiết huấn luyện bắn súng nữa đi, nếu không cuối kỳ em sẽ khó đạt tiêu chuẩn."
"Vâng..."
Diêu Dao suy sụp, vò tóc đến rối bời, thậm chí có vài sợi vắt trên kẹp tai mèo mà không hề hay biết.
Đột nhiên có người hùng hổ đi thẳng về phía Diêu Dao.
Lựu Lựu đang ngồi trên băng ghế như một linh vật, thấy người tới liền "gâu" một tiếng.
Lúc này mới làm Diêu Dao từ trong suy nghĩ không biết phải làm sao với môn bắn súng khó nhằn trở về hiện thực.
Chỉ thấy Thượng Quan Lăng bước đi thẳng tắp đến trước mặt cô, cằm nhếch lên, bím tóc đuôi ngựa như chiếc roi nhỏ, cả người toát ra vẻ lưu loát và một chút khoe khoang trong vô thức.
Diêu Dao mơ màng nhìn cô ta.
"Lần trước thua cậu là do tôi nhất thời sơ suất, tôi sẽ không phủ nhận, nhưng đó cũng là lần cuối cùng!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thượng Quan Lăng, Diêu Dao nén nửa ngày mới bật ra một chữ.
"... Ồ!"
"..." Chỉ vậy thôi sao?
Thượng Quan Lăng lập tức bực mình: "Cậu đang coi thường tôi à?"
Diêu Dao: "Không... Chỉ là tôi không biết phải đáp lại sự khiêu khích của cậu như thế nào, từ góc độ cá nhân thì tôi cũng không thể chân thành chúc cậu thành công."
Không biết cách giao tiếp ở thời đại này thực sự rất đáng sợ.
Thượng Quan Lăng không đạt được cảnh "đối đầu" lý tưởng như mong muốn, giống như một cú đấm vào bông, không đau không ngứa.
Cô gái tóc trắng trước mắt trông thật bình thường, so với hình ảnh cô cầm một cây cạy như cầm một thanh kiếm bất khả chiến bại trong kỳ thi, nhìn xuống đối thủ bằng thân phận dân thường, cứ như thể đã thay đổi thành một người khác.
Thượng Quan Lăng: "Cậu cứ chờ xem! Cuối kỳ thi sẽ biết rõ ai hơn ai."
Nói rồi cô ta nhanh chóng rời đi, để lại Diêu Dao bơ vơ trong gió.
Diêu Dao vẫn không biết vẻ ngoài giản dị, học sinh chăm chỉ của mình đang bị ngầm chê bai.
"Không cần để ý đến cô ta."
Giả Tư Mẫn, người cùng tiết học với Diêu Dao, kéo tay cô, quen miệng nói.
"Trông ấu trĩ lắm phải không? Giống như trẻ con hạ chiến thư vậy. Mấy tân sinh tự cho mình cao hơn người khác, lòng tự trọng thái quá của các thiếu gia tiểu thư là như vậy đấy, cảm thấy được chú ý là phải phối hợp với họ diễn trò."
"Lòng tự trọng thái quá..."
Diêu Dao lặp lại một lần, cảm thấy Giả Tư Mẫn nói rất chính xác.
Cái từ này, vốn là tiêu chí ở tầng thứ tư của tháp nhu cầu Maslow, không biết từ lúc nào đã trở nên xa xôi với cô.
Cô vẫn còn đang ở đáy của tháp, thế mà những người này đã bước đến trước mặt cô để thể hiện sự "ưu việt" của họ.
Diêu Dao không hề thù ghét người giàu, cô chỉ hơi ghen tị với sự "khoe mẽ" được thể hiện một cách vô tình như vậy.
Thật tốt biết bao.
Giả Tư Mẫn: "Tiết học tiếp theo của cậu là lý thuyết hay thực hành?"
"Lý thuyết, môn "Tổng Quan Niệm Lực Học" của giáo sư An Thụy... Hôm qua tôi thức đến ba giờ sáng mới làm xong bài tập của thầy ấy."
Diêu Dao cảm thấy trên đỉnh đầu lành lạnh, giữa những sợi tóc tràn ngập mùi hương nước giặt mà Tiểu Kim chu đáo mua sắm.
"Khúc xạ và phản xạ quang học thì còn ổn, nhưng ảnh hưởng của sức gió ở một góc độ cố định với giá trị tinh thần lực... Điện năng sinh ra từ năng lượng gió, nếu chỉ dùng tinh thần lực giải phóng thì cần trị số..."
Đề tổng hợp ma quỷ.
Mặt mày Diêu Dao trông vô cùng tiều tụy.
"Giải phóng năng lượng không phải thuộc hệ điều khiển sao?"
Giả Tư Mẫn lo lắng nhìn cô: "Ai cũng biết, tổ tiên của hệ điều khiển và hệ niệm lực là một nhà, không thể tách rời."
Diêu Dao: "..."
Cách nói này giống kiểu "lý hóa không phân nhà", càng nghe càng loạn.
"Loại đề này không cần tính toán quá chính xác, chỉ cần biết nguyên lý là được, lúc thực chiến vẫn dựa vào kinh nghiệm và tốc độ."
Diêu Dao khó nén sự bực bội: "Trước đây cũng có người nói với tôi như vậy, sau đó bài tập của họ được A, may mắn là tôi không tin, nếu không tôi đã bị rớt xuống B rồi!"
"Các cậu nói không cần quá chính xác là không cần chính xác đến hai chữ số thập phân sao?"
Giả Tư Mẫn: "À... Quang não mặc định là tính đến độ chính xác đó."
Diêu Dao ngẩn người: "Dùng quang não làm gì?"
Giả Tư Mẫn cũng bị cô hỏi đến sững sờ, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không thể tin nổi.
Cô ấy nhìn chằm chằm Diêu Dao, hỏi lại: "Cậu tính bằng cách nào?"
Diêu Dao không nói gì, bất an dời ánh mắt đi, trong miệng dâng lên một hương vị chua chát.
"Cậu... không phải là tính tay đấy chứ? Thời đại nào rồi?"
"..."
Diêu Dao nhắm mắt, không thể không chấp nhận sự thật: "Đúng là thời đại đã thay đổi."
Người cổ đại Diêu Dao, một lần nữa chịu đòn nặng.
Cô làm một bài tập, nháp ba trang, mệt đến tay mắt đều mỏi, kết quả phát hiện có một máy tính cao cấp đặt ngay trước mặt, nhưng mình lại không biết quý trọng.
Chỉ trong giây lát, Diêu Dao đột nhiên hiểu ra tại sao đáp án của mình luôn có chút sai lệch so với đáp án mà Giáo sư An Thụy công bố, nhưng thầy ấy vẫn rất hài lòng cho cô điểm A, còn ghi chú phía sau "Có suy nghĩ cổ xưa thật thú vị, tiếp tục cố gắng!"
Thậm chí thường xuyên gửi tin nhắn hướng dẫn cho Diêu Dao sau giờ học, bảo cô có gì thắc mắc có thể hỏi thầy ấy.
Thì ra là nhìn được cô đang ngốc nghếch tính tay.
Không muốn đối mặt.
Giả Tư Mẫn dùng ánh mắt trìu mến lại buồn cười nhìn Diêu Dao, kéo cô đi đến thư viện Bắc Minh.
Nói là thư viện, thực ra là một phòng tự học quy mô khổng lồ và xa hoa.
Sách giấy đều được bảo quản ở tầng cao nhất, học sinh thông qua quyền hạn mượn bản điện tử để xem.
Thế nên không cần đến tận nơi cũng có thể trực tiếp tìm Thương Hải tra cứu tài liệu.
Mỗi bước chân trên bậc thang trong suốt đều phát ra ánh sáng, uốn lượn theo hình xoắn ốc đôi.
Học sinh qua lại vội vàng, nhưng nơi đây lại yên tĩnh như không có người.
Giả Tư Mẫn kéo Diêu Dao vào một phòng và đóng cửa lại, cô ấy quen thuộc bật màn hình và ấn nút cách âm, lúc này mới ngồi vào bàn.
"Nhanh ký tên đi, Giáo sư An Thụy rất coi trọng việc điểm danh."
Diêu Dao vội vàng quét tròng mắt để điểm danh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tranh thủ lúc Giáo sư An Thụy đang điểm danh học sinh, cô mở thời khóa biểu nhìn lịch trình còn lại hôm nay, kín đặc đến tám giờ tối, khiến cho trong mơ cô cũng hy vọng có một cỗ máy kéo dài thời gian.
Trước đây mọi người đều than thở về 996, Diêu Dao sau khi trải qua 007 của kỳ thi khai giảng lại bước vào 887 như lửa bỏng nước sôi...
Cả tuần cứ đều đều từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, thật sự không có hồi kết.
Hiện tại chỉ có học phần được cộng thêm mỗi ngày mới có thể làm Diêu Dao cảm thấy cuộc sống vô cùng lạnh lẽo này vẫn còn một tia ấm áp.
Tiết học tiếp theo là môn thực hành cơ bản hệ điều khiển, cũng là môn cô thích nhất, hay nói đúng hơn là môn Diêu Dao giỏi nhất.
So với môn bắn súng chú trọng độ chính xác tuyệt đối, môn học hệ điều khiển chú trọng lực ngưng tụ và giá trị tinh thần lực.
Vì vậy, giáo sư Tắc Lôi của môn thực hành hệ điều khiển cũng tạo thành sự đối lập rõ rệt với huấn luyện viên Hạ Bắc.
Huấn luyện viên Hạ Bắc đau đầu về Diêu Dao bao nhiêu, thì giáo sư Tắc Lôi lại yêu thích Diêu Dao bấy nhiêu, quả thực là như nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Cứ như thể thứ Tắc Lôi nâng niu trong lòng bàn tay không phải Diêu Dao, mà là KPI của cô ấy vậy.
Thế là, ngay khi lớp của giáo sư An Thụy vừa tan, Diêu Dao liền đứng dậy, ôm quang não định đi dưới ánh mắt kinh ngạc của Giả Tư Mẫn.
"Cậu còn có tiết học à?"
Đã gần đến giờ ăn tối rồi mà?
Diêu Dao: "Ừm, còn có tiết của cô Tắc Lôi."
Giả Tư Mẫn: "Chờ đã? Rốt cuộc cậu đã chọn bao nhiêu môn học vậy?"
Học sinh bình thường trong kỳ đầu tiên cần một quá trình thích nghi, về cơ bản đều được khuyến nghị chỉ chọn hai môn học cơ bản của hai hệ chính, còn lại là các môn tự học, lịch sử và các môn chuyên ngành của các khoa kỹ thuật.
Diêu Dao lôi ra bảng thời khóa biểu dày đặc đến mức khiến người nghe kinh hãi, người nhìn khó thở.
Giả Tư Mẫn: "..." Người bình thường không thể, ít nhất không nên.
"Cậu học quá nhiều rồi? Thủ khoa đầu năm cũng phải chăm chỉ đến thế sao? Có cần thiết không? Cậu làm bài tập kiểu này dù có quang não hỗ trợ cũng chẳng khác gì thức đến 3 giờ sáng là mấy?"
Diêu Dao lộ ra nụ cười "Ngã phật từ bi".
Ban đầu cô còn có hơi không thích ứng với sự mệt mỏi quá độ, nhưng gần đây đã quen rồi, thậm chí là tê liệt, tâm lý cô như thể đã thay đổi theo kiểu "mưa dầm thấm đất".
Có thể nói là đã hoàn toàn chết lặng.
Dù sao, những khoản chi phí chữa trị và thuốc bổ đắt đỏ cô sử dụng đều do Bắc Minh chi trả.
Không làm phí của, không phụ lòng mình.
Thái độ tích cực một chút, cô chính là học sinh đặc cách mà Bắc Minh đã bỏ nhiều tiền ra mời về.
Những chuyện đã hứa trước đó thì thế nào cũng phải để họ gánh!
Giả Tư Mẫn nhìn Diêu Dao - người được mệnh danh là "cuồng học tập", bước nhanh rời đi.
Ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính đầy hoa văn rải xuống đất tạo nên những mảng màu tuyệt đẹp.
Chẳng mấy chốc bóng dáng Diêu Dao đã biến mất trước mặt.
Tuy nhiên, Diêu Dao vừa đi, Mặc Địch liền lảo đảo xông tới, thở hổn hển nhìn Giả Tư Mẫn đang làm bài tập.
Cô nàng hỏi: "Cậu có biết Diêu Dao ở đâu không? Cô ấy chắc vừa tan học, bảo tôi là sẽ đi từ thư viện đến Thiên Trì..."
Giả Tư Mẫn: "À, cô ấy vừa ra ngoài."
Mặc Địch: "Tốt! Cảm ơn cậu!"
"... Không có gì."
Diêu Dao đang vội vã lao về phía cổng dịch chuyển thì đột nhiên bị một nam sinh tóc dài mặc áo choàng trắng chặn lại.
Diêu Dao định gạt tay hắn ra để tiếp tục chạy, nhưng lại bị đối phương kéo lại một cách cứng nhắc.
Diêu Dao không thể tin nổi nhìn bàn tay như cục đá đang giữ chặt cổ tay mình: "Anh làm gì vậy?"
"Bạn học này, em bình tĩnh một chút, tôi không có ý làm phiền em." Hắn nhắm mắt, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo chút âm điệu kỳ quái.
"Anh đã quấy rầy tôi rồi đấy, việc anh có cố ý hay không, cũng không liên quan gì cả!"
Diêu Dao lạnh mặt định hất người này ra, nhưng cô lại phát hiện tay mình không thể nhúc nhích chút nào.
Đây là... năng lực hệ cường hóa!
Lúc này Diêu Dao không còn bận tâm đến việc muộn hay không muộn nữa, cô bị cái gã tự ý giữ chặt mình, không có chút lễ phép này chọc tức.
Cô dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm đối phương.
Giữa những sợi tóc Diêu Dao lóe lên tia điện quang rực rỡ, tinh thần lực đậm đặc như suối phun, dường như giây tiếp theo sẽ trào ra, trực tiếp thu hút sự chú ý của các bạn học xung quanh.
Người máy bảo vệ môi trường đang quét dọn an ổn bên cạnh lập tức chuyển sang chế độ an ninh, phát ra đèn báo màu đỏ, kêu "tít tít tít" inh ỏi, nó bao vây hai người dưới bậc thang trước thư viện.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cấm xảy ra sự kiện ẩu đả trong khuôn viên trường!]
Chỉ thấy nam sinh tóc dài vàng óng này chậm rãi buông cổ tay Diêu Dao ra, mở to đôi mắt bạc như pha lê, thành kính chắp tay trước ngực, đầy trìu mến nhìn cô.
"Khoan đã, tôi không có ý mạo phạm em, tôi chỉ muốn giới thiệu cho em về đức tin của mình, Thần Rast."
"..."
"?"