Chương 24

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:05

Cậu ta nhìn Diêu Dao, giọng điệu vững vàng nhưng lộ ra vẻ không thể phản bác, rõ ràng là "hợp tác", nhưng lại giống "ra lệnh" hơn. "... Cậu nói có lý." Diêu Dao nhìn một nam một nữ đứng trước mặt mình. Họ đối diện với cô, nhưng lại như đang từ trên cao nhìn xuống. Thật là một cảm giác quen thuộc. Diêu Dao như không hề vướng mắc mà nở một nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt xanh biếc tràn đầy niềm vui. Nước mưa lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, giống như hoa sen vừa ra khỏi nước. "Vô cùng vinh hạnh, hãy để tôi báo đáp các bạn thật tốt." Điều tra, đo lường, dựng quỹ đạo, những học sinh hệ phụ trợ mạnh mẽ giống như một con dao quân đội tinh xảo, có vị trí không thể thiếu trên chiến trường. Nhưng nói thế nào thì, điều kiện đầu tiên là phải "mạnh mẽ". "Cậu thật sự biết dùng súng không vậy? Tốc độ và độ chính xác này thật là làm người nghe rơi lệ, kẻ thấy đau lòng! Sau khai giảng, bắn súng là môn cơ sở bắt buộc đó! Cậu không sợ bị đánh trượt sao?" Thượng Quan Lăng, ẩn nấp sau đồng đội, một tay cầm súng đột kích, một tay bắn phá loạn xạ vào bụi cây, vừa bắn vừa tức sôi máu ném hai ống dịch dinh dưỡng cho Diêu Dao. "Không có tinh thần lực hỗ trợ cậu liền hoàn toàn bắn không trúng sao? Ôi trời! Thật là mệt tim."... Đúng vậy! Diêu Dao hoảng loạn nhận lấy dịch dinh dưỡng hồi phục tinh thần lực, vội vàng cắn ống đổ vào miệng. Trong mưa bom bão đạn, cô gian nan tìm kẽ hở, chịu đựng cảm giác đau đầu nhanh chóng nhắm vào vị trí của kẻ địch. Trước kỳ thi, tất cả các phương án giáo dục dành cho cô đều dựa trên cơ sở cô có tinh thần lực khổng lồ, là phương án học cấp tốc, không quá chú trọng tăng cường thể năng và kỹ năng chiến đấu. Ngắm không trúng thì sao? Khóa mục tiêu bằng tinh thần lực! Bắn không trúng thì sao? Dùng tinh thần lực dựng quỹ đạo chính xác để bắn! Nói tóm lại, dùng tinh thần lực vô địch của bạn mà nghĩ cách đi chứ! Sau khi Diêu Dao uống hết số dịch dinh dưỡng dự trữ, hoàn toàn không nghĩ tới lại lập tức phải dùng vào việc đối phó với trận bùn đất từ trên trời giáng xuống, nếu không cô cũng không đến mức chật vật như vậy. Cô thật sự không còn một giọt dịch dinh dưỡng nào. Thượng Quan Lăng từng nghe nói những học sinh hệ phụ trợ sức chiến đấu yếu, nhưng cũng không ngờ họ lại nhặt được một người chắc chắn sẽ vào hệ phụ trợ. Sức chiến đấu của cô gái này, nếu nói là không có cũng không phải, nói đúng hơn là có hoặc không tùy vào trạng thái. Lúc có tinh thần lực thì cô bắn cực chuẩn. Còn một khi như so sánh kỳ diệu của Thượng Quan Lăng là "thận mệt tim", thì tỉ lệ bắn trúng mục tiêu là 0%. Có không ít người quá mức ỷ lại vào tinh thần lực, nhưng yếu đến mức như Diêu Dao mà vẫn có thể vào Bắc Minh thì quả thực không nhiều. Thượng Quan Lăng bắn rất chính xác. Tốc độ nạp đạn bằng tinh thần lực của cô ta cũng vượt xa người thường. Diêu Dao còn có thể nhìn thấy cô ta lăn vài vòng sang bên cạnh để tránh những quả bom khói ném tới. Ôn Thừa Vọng đưa số "đạn dược" đã chuẩn bị sẵn vào tay Thượng Quan Lăng, mặc kệ cô ta càu nhàu, nhìn về phía Diêu Dao. "Tinh thần lực hồi phục thế nào rồi?" Diêu Dao: "Bảy, tám phần." Ôn Thừa Vọng: "Tốt lắm, tôi có việc muốn sắp xếp cho cậu." Ôn Thừa Vọng tươi cười nhìn Diêu Dao. Ở phía sau cậu ta vẫn còn những tảng đá lớn nổ tung, cùng với bụi bay mù mịt. Cậu ta nói rõ ràng từng lời vào tai Diêu Dao, không cho phép cô bỏ qua dù nửa phần. "Cậu vòng ra phía sau, phá hủy cơ giáp của bọn họ đi. Cũng coi như là báo thù rửa hận." Diêu Dao nhìn mặt cậu ta, rồi lại nhìn về phía những làn đạn dày đặc như mạng lưới phía trước, rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Ôn Thừa Vọng nhìn biểu cảm của cô, theo bản năng nhíu mày. Cậu ta không muốn giải thích hay khuyên bảo quá nhiều, nhưng họ thật sự quá cần một sự giúp đỡ dễ kiểm soát. Vì vậy, cậu ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc người này tốt xấu lẫn lộn, và cũng đã hy sinh không ít dịch dinh dưỡng của họ. Cậu ta không phải là nhà từ thiện. Lần thi quan trọng này đã bỏ ra thì nhất định phải nhận được hồi báo. ... Dân thường không xuất thân từ thế gia, dù là cấp A, cũng chỉ có thế thôi. Ngay khi sự bất mãn và phiền chán đang dâng lên trong lòng Ôn Thừa Vọng, cậu ta mở miệng: "Một người hệ phụ trợ như cậu mà không có đồng đội thì chắc chắn không đi được xa. Ở đây, phát huy giá trị lớn nhất của cậu, dù sao cũng có thể nở rộ chốc lát rồi tàn. Nếu làm tốt, sau khi kỳ thi kết thúc, cậu có yêu cầu giúp đỡ gì cũng có thể liên hệ lại với chúng tôi." Còn việc có giúp hay không thì là chuyện của họ. Ôn Thừa Vọng thờ ơ mà nghĩ. "Tôi biết." Phá hủy cơ giáp không khó, cái khó là làm thế nào để vượt qua chiến trường đầy lửa đạn và tiếng nổ này, lẻn đến bên cạnh cơ giáp của kẻ địch. Lá chắn tinh thần lực của cô có thể chặn được vài viên đạn phân tán của cấp A, nhưng số lượng này quá lớn. Diêu Dao ngồi xổm trên mặt đất, kéo một đoạn dây lưng trên eo. Bộ trang phục trắng tinh lập tức đổi màu, hoàn hảo giúp cô hòa mình vào môi trường. Áo tàng hình? Ôn Thừa Vọng hoàn toàn không ngờ bộ quần áo trông chỉ để làm đẹp trên người cô lại có chức năng này. Nhưng sau khi kinh ngạc, cậu ta nhanh chóng nhận ra: loại kỹ thuật này chẳng qua chỉ có thể tạm thời đánh lừa đôi mắt, đối với những người có tinh thần lực mạnh thì chẳng khác nào đang hồn nhiên đứng trên đường cái, không hề phòng bị. Diêu Dao ngồi xổm tiến lên vài bước, hơi thở cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ. Thượng Quan Lăng quay người lại, lắp đạn vào súng, nhìn quanh hỏi: "Ơ? Người đâu rồi?" Ôn Thừa Vọng với vẻ mặt phức tạp đáp: "... Hình như tôi biết tại sao thể chất cô ấy lại kém đến thế rồi." Chỉ cần thao tác tinh thần lực đủ mạnh, trang bị đủ cao cấp, người ta còn thuộc hệ phụ trợ, thì cần quan tâm đến rèn luyện thể chất làm gì. Diêu Dao nghiến răng thao tác tinh thần lực để bản thân lơ lửng một chút, không để lại dấu chân rõ ràng trên mặt đất, nhưng lại không dám bay quá cao để bị mưa đạn bắn trúng. Quá nhiều viên đạn bắn xuống đất rồi bật ngược lên. Một khi chúng va chạm với lá chắn của cô với số lượng lớn, sẽ lập tức gây nghi ngờ. Phá hủy cơ giáp ư? Không cần nghĩ cũng biết là không! Cô là người nghe lời như vậy sao, cái đồ nhà giàu "mắt để trên trời" kia! Diêu Dao bay một vòng lớn đến phía sau kẻ địch, cô nhẹ nhàng vươn tay thăm dò vỏ hộp năng lượng phía sau chiếc cơ giáp. Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào nơi đó, Diêu Dao lại đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất an mãnh liệt, cả người như lò xo bật dậy khỏi chỗ cũ. "Rầm rầm!" "Á á! Trương Hòa Quang cái tên khốn này, cậu đang làm gì vậy?" Phong Tê vốn đang ngồi yên trên cơ giáp đột nhiên bị chấn động, loạng choạng nắm lấy cần điều khiển, hét lớn vào mặt người đồng đội đột nhiên hóa điên của mình. "Nói cậu ngu ngốc cậu còn không tin." Trương Hòa Quang cầm ống pháo mặt không cảm xúc, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm một nơi trống rỗng, vừa rồi rõ ràng hắn nghe thấy tiếng hít thở đột ngột dồn dập. "Cậu hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên cạnh mình sao?" Phong Tê nhìn ống pháo đen ngòm của Trương Hòa Quang đang nhắm thẳng vào mình, mồ hôi vã ra. Nhưng điều khiến người ta kinh hãi hơn là anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng họng súng áp sát trán mình. Khi nào? Mình là chiến sĩ cơ giáp cấp A mà lại hoàn toàn không cảm nhận được ư? "Buông vũ khí trong tay anh ra, anh sẽ không định đua tốc độ với súng đạn đâu nhỉ?" Hai người cứng đờ, không ngờ nghe được là một giọng nữ có chút yếu ớt, nhưng lời nói ra lại đặc biệt kiên cường. Trương Hòa Quang: "Cô có thể lập tức nổ súng, thiếu một đồng đội cũng không phải chuyện lớn gì." Phong Tê bực bội nói; "Cái tên họ Trương này cậu nói gì vậy!" Anh ta dùng giọng điệu dịu dàng như nước mở lời: "Em gái, có chuyện gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, chúng tôi cũng không phải người xấu gì đâu..." Diêu Dao chất vấn: "Nói mấy lời này tự anh có tin không?" "Này... Sao lại không tin chứ! Chúng tôi nhắm vào người khác không nhắm vào em không phải là được rồi sao, khóa trên chúng tôi với khóa dưới vốn dĩ cũng không phải quan hệ kẻ địch nha." Phong Tê nói một cách chính đáng, như thể có ánh sáng chính nghĩa chiếu rọi sau lưng anh ta. Trương Hòa Quang với vẻ mặt không kiên nhẫn, dưới sự ra hiệu liên tục của Phong Tê mới buông ống pháo trong tay xuống. Diêu Dao chần chờ một chút, vị trí khẩu súng vẫn chưa dịch chuyển. Trong chớp mắt, một luồng nhiệt từ phía sau quét tới. Trong ánh sáng cam nổ tung, vài viên đạn thẳng tắp lao về phía cô. Viên đạn đầu tiên lao vào lá chắn của Diêu Dao, mang theo sự dao động cuồn cuộn. Viên đạn thứ hai đã nghiền nát lá chắn của cô! Diêu Dao dốc toàn lực tránh sang bên cạnh, viên đạn thứ ba lại sượt qua một sợi dây lưng nào đó trước người cô. "Bang." Diêu Dao xoay người tránh né trên không, dưới sự hỗ trợ của lực đẩy, khó khăn ổn định thân hình ngã xuống đất, trơ mắt nhìn thắt lưng màu đen dùng để tàng hình của mình... Đứt rồi! Đứt rồi! Nơi vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trắng tinh. Đầu gối cô gái đầy vết trầy xước, trên mặt còn có vết máu do đường đạn sượt qua. Đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào chiếc thắt lưng đã đứt lìa hoàn toàn. Không khí đột nhiên tĩnh lặng. Phong Tê cũng không ngờ ở tại chỗ lại "rơi" ra một thiếu nữ xinh đẹp. Trương Hòa Quang lập tức cầm ống pháo chĩa về phía cô, ánh sáng lạnh lùng vụt lóe. Vừa rồi hắn ra ám hiệu cho đồng đội ở sườn núi khác phản công, quả nhiên đã khiến người này bị lộ diện. Hiện tại đúng là thời điểm tốt để tấn công. Một kẻ ám sát cấp A lại còn có áo tàng hình thực sự quá nguy hiểm, khó lòng phòng bị, cần thiết phải tiêu diệt ngay lập tức. Sắc mặt Diêu Dao biến đổi như dự báo thời tiết, từ nắng chuyển âm u rồi giông bão. Ấn đường tối sầm, hai mắt đờ đẫn. Trên người cô quấn vài cái dây lưng, đứt một sợi có vẻ không sao, sẽ không có ai nghĩ gì đâu nhỉ? Cô buồn quá! Sao cái thắt lưng này không chịu được đạn chứ! Nhưng bộ quần áo này trị giá một chiếc phi hành khí xa hoa đấy! Đoạn đứt đó đâu phải là thắt lưng, mà là trái tim cô, là một khoản tiền khổng lồ! Đúng là đời người khó đoán, cuộc sống đổi thay khôn lường. Diêu Dao chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người không còn gì vướng bận, tất cả những âm thanh phức tạp bên tai đều tiêu tan trong chốc lát. Cô nghe thấy đó là tiếng thắt lưng của mình đứt sao? Không, đó là tiếng sợi dây lý trí của cô đứt gãy! Trong khoảnh khắc, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu cô, thậm chí xuất hiện những suy tư triết học kỳ diệu. Chẳng qua chỉ là một kỳ thi khai giảng thôi, sau này còn rất nhiều cuộc khảo nghiệm và tranh tài khác... Chỉ một lần thi, cần thiết phải như vậy ư? Tại sao cô lại ở đây? Có lẽ ngay từ đầu cô nên mặc kệ hai người kia nói gì? Cô cũng không nhất thiết phải tham lam khối nguyên tinh này? Có lẽ là do tiến triển trước đó quá thuận lợi, liên tiếp thu hoạch điểm của hai sinh viên năm trên cấp A khiến cô không còn căng thẳng và gò bó như lúc đầu. Đến nỗi bây giờ đối mặt với vài sinh viên năm trên cấp A, cô mới bị lộ nguyên hình, chật vật không thôi. Đòn pháo kích như tiếng sấm lao về phía Diêu Dao đang thất thần. Phong Tê, người vốn có chút kỳ vọng vào cô, đứng một bên lúc này đột nhiên mất hứng, bĩu môi chán nản quay mặt đi. Cái gì thế? Đối mặt với tấn công mà không thèm né tránh, một người mất đi ý chí chiến đấu trên chiến trường thì hoàn toàn không có giá trị để chú ý, phải không? Người như vậy làm sao mà vào được Bắc Minh chứ? Trong khi đó, Ôn Thừa Vọng và Thượng Quan Lăng, vốn luôn phục kích từ xa, chợt cảm thấy hỏa lực yếu đi thì biết "mồi nhử" của họ đã có hiệu quả. Họ nhìn thân ảnh màu trắng đang bị bao vây như "cá chậu chim lồng", nhanh chóng nhắm vũ khí trong tay vào những người khác đang bị phân tán chú ý ở gần đó. Việc có phá hủy được cơ giáp hay không đương nhiên không quan trọng, họ chỉ muốn tìm một bia ngắm sáng chói thôi. So với điều đó, chi phí dịch dinh dưỡng lúc trước gần như có thể bỏ qua. ... Đừng đùa chứ, đám người này dám tháo một miếng sắt lớn từ chiếc phi hành khí xa hoa của cô sao? Dù cô có bị loại khỏi cái kỳ thi rách nát này vào ngày mai đi nữa, thì cũng sẽ không để đám tự cho mình là hơn người này được yên! Quá đáng! Trong mắt Diêu Dao đột nhiên phát ra ánh sáng của sự mất lý trí. Trong ánh mắt kinh ngạc hoàn toàn không thể đoán trước của tất cả, cô với khí thế nhanh như chớp lao thẳng về phía đòn tấn công đang ập đến mình. Hôm nay! Ở đây, cô và đám người này phải có một bên biến mất! Nếu bị loại thì cô cũng muốn kéo theo một mớ làm lót đường! "Rầm!" Năng lượng khổng lồ va chạm vào nhau nổ tung ngay lập tức, mang theo từng lớp khói bụi và phản lực, khóa chặt tất cả những người có mặt trong đó, không ai có thể né tránh được.