Thùy Vân Thiên Trì.
Nơi này có chút giống hồ nước đóng băng bị đảo ngược, lấp lánh ánh sáng giữa "không trung".
Những cánh rừng rộng lớn và mặt nước tạo nên một bức tranh "thiên đường" phồn hoa, khiến nơi đây như là nơi ở của thần tiên, tao nhã và tươi đẹp.
Văn Nhân Thanh: "Tất cả cảnh tượng ở đây đều là hình ảnh giả lập do Thương Hải tạo ra, em không cần lo lắng về việc phá hủy môi trường."
"Thì ra là vậy."
Diêu Dao còn đang thắc mắc môi trường đẹp như vậy làm sao có thể làm sân huấn luyện, cái nơi như một công viên quốc gia được bảo vệ thế này sao có thể chịu nổi bàn tay của đám học sinh "phá hoại".
"Tùy theo từng loại thí nghiệm, Thương Hải sẽ hướng dẫn em đến những khu vực khác nhau để thực hiện các bài kiểm tra do hệ thống thiết lập."
Văn Nhân Thanh nhìn Diêu Dao đi theo những đường sáng trên không do Thương Hải chỉ dẫn, chậm rãi bước theo.
"Thật khoa trương." Diêu Dao còn tưởng rằng sẽ giống như khám sức khỏe bình thường, ai dè lại phức tạp đến vậy.
Văn Nhân Thanh đáp: "Mất công thế cũng là vì một số năng lực cá nhân và các chiều không gian không thể trực tiếp đo lường bằng con số, chỉ có thể mượn vật tham chiếu khác để đối ứng."
"Em cảm thấy thế nào khi ở Bắc Minh?"
"... Mặc dù có chút gian nan, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm? Anh hỏi cái này làm gì?"
Diêu Dao khựng bước chân, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm nụ cười vô hại của Văn Nhân Thanh.
"Anh có làm gì sau lưng tôi không?"
Việc vào Bắc Minh không nghi ngờ gì là xuất phát từ ý muốn cá nhân của Diêu Dao, nhưng không hiểu sao, hễ Văn Nhân Thanh vừa hỏi, cô liền có cảm giác bất an như thể không chừng người này đã giở trò gì sau lưng mình.
Văn Nhân Thanh nhìn phản ứng kháng cự theo bản năng của cô, có chút muốn thở dài.
"Điều đó quan trọng sao? Về bản chất, nó đâu có làm nhiễu loạn lựa chọn của em."
Diêu Dao nhanh chóng truy hỏi: "Anh nói trước đi."
"... Ừm, chỉ là thoáng ngăn cản người tuyển sinh của Saint ở vòng phòng vệ tinh hệ thôi."
Để không biểu hiện quá rõ ràng, duy trì sự công bằng ở bên ngoài, anh thật sự không dám cho người ngăn cản lâu.
"Tại sao? Anh thiên vị Bắc Minh à?"
"Thân là chủ tướng tinh hệ, bản thân tôi sẽ không, và cũng không nên có sự thiên vị đối với phương châm giảng dạy và hoàn cảnh của các học viện lớn..."
Văn Nhân Thanh thấy ánh mắt của Diêu Dao ngày càng lạnh lùng, nhanh chóng nói đến trọng điểm.
"Nhưng tình huống của em thì không giống, thành ra phải được đối xử đặc biệt."
Diêu Dao: "..."
Cô biết Văn Nhân Thanh muốn nói cô là cấp S nên không thể xử lý theo thái độ bình thường.
"Phong cách của Bắc Minh sức mạnh là trên hết, đây cũng là kỳ vọng của tôi đối với em. Tôi không hy vọng em bị một số yếu tố vô nghĩa bên ngoài quấy nhiễu, nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi."
Giống như trường hợp của nhà họ Hoắc và Tây Môn.
Nhưng bầu không khí của Bắc Minh lại thích hợp hơn cho những người theo đuổi sức mạnh phát triển, đây là phán đoán của Văn Nhân Thanh.
"Anh hy vọng tôi sớm ngày trở thành cấp S?"
"Không phải sớm ngày, mà là thuận lợi và khỏe mạnh trở thành cấp S."
Văn Nhân Thanh kiên nhẫn giải đáp, không hề tỏ ra chút bất mãn nào dù thái độ nói chuyện của Diêu Dao giống như một con nhím.
Diêu Dao nhớ lại Mai Lộ đã nói với cô rằng rất nhiều cấp S hiện tại đã rơi vào trạng thái suy sụp và điên loạn, chỉ là thông tin bị che giấu đi.
"Một cấp S bình thường và mạnh mẽ cực kỳ quan trọng đối với bất kỳ tinh hệ nào, đây cũng là lý do hôm nay tôi đứng trước mặt em. Tôi sẵn lòng trả mọi giá để giúp đỡ em, giúp em đi trên con đường này vững vàng và an toàn hơn."
Mọi giá, hai chữ này đối với chủ tướng của một tinh hệ khổng lồ là một lời hứa cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả Diêu Dao cũng có thể hiểu điều này đại diện cho cái gì, và anh ta cũng không dùng thủ thuật mặc cả trên bàn đàm phán để ép giá, rõ ràng là đang thể hiện thành ý.
Tinh hệ Kinh Chập muốn trở thành chỗ dựa của cô, không muốn cô bị tinh hệ khác lôi kéo.
Diêu Dao hơi do dự, cô đang suy nghĩ, cân nhắc xem điều này có cần thiết không.
Hình ảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi, theo chỉ dẫn của Thương Hải, hai người đi đến cây cầu bắc qua giữa hồ.
Mặt hồ hình tròn rộng lớn, không khí tràn ngập mùi hoa, thoang thoảng tiếng chim hót.
"Nhưng, cái giá phải trả là gì?"
Văn Nhân Thanh đổi câu hỏi: "Em không muốn gia nhập quân đội phải không?"
Anh thấy sống lưng Diêu Dao cứng đờ, quay người lại, biểu cảm ngạc nhiên, cánh tay ôm Lựu Lựu căng thẳng, khiến nó "gào" lên một tiếng.
"Mặc dù đa số người có tinh thần lực cao đều sẽ vào quân đội, vì đây là một trong những con đường nhanh nhất để nâng cao địa vị và tài sản, nhưng tinh hệ Kinh Chập cũng hoàn toàn không ép buộc tất cả phải nhập ngũ."
Tuyển binh không phải là kết thù, đưa vào quân đội rồi phản nghịch đi theo địch còn khủng khiếp hơn.
Văn Nhân Thanh bước tới.
"Điều kiện duy nhất của tôi là hy vọng em không dễ dàng chấp nhận sự lôi kéo từ các tinh hệ khác, hy vọng trong tương lai, em có thể tự hào vì là người của tinh hệ Kinh Chập, và tôi cũng đang nỗ lực vì điều này."
Văn Nhân Thanh nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay của Diêu Dao, cô theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng bị anh ta đè lại một cách nhẹ nhàng.
Diêu Dao khó hiểu liếc nhìn anh ta, rồi cô thấy Văn Nhân Thanh tháo chiếc nhẫn đá quý màu đỏ trên ngón cái, đặt vào lòng bàn tay cô.
Diêu Dao: "..." Nhẫn, nhẫn ư?
Ánh mắt cô hơi biến đổi.
Làm gì vậy, là cưỡng mua cưỡng bán sao?
Có lẽ ánh mắt của Diêu Dao quá kỳ lạ, sau khi rụt tay về Văn Nhân Thanh hiếm hoi lại mở lời giải thích.
"Chiếc nhẫn này là biểu tượng thân phận của tôi, đương nhiên, chỉ là của riêng tôi, không thể đại diện cho chủ tướng tinh hệ Kinh Chập."
Thoạt nhìn chiếc nhẫn này đã thấy giá trị đắt đỏ.
Diêu Dao cầm lấy cái "lời hứa" trong tay, quyết định sau khi về sẽ tìm hiểu xem gia tộc Văn Nhân rốt cuộc là "to lớn" đến mức nào.
Cô nhớ lại lúc ban đầu mình kháng cự như vậy, chính là vì bài xích thời đại tinh tế xa lạ này, cô không có chút lòng trung thành nào, cộng thêm thái độ hiển nhiên của Mai Lâm.
Nhưng nếu không cần bị cưỡng chế vào quân đội ra chiến trường thì... chủ tướng tinh hệ đã đứng trước mặt cô, đích thân nói chuyện với cô.
Nhưng tinh hệ Kinh Chập cũng không phải nhà cô mà?
Cô muốn về nhà, mặc dù con đường này hoàn toàn không có chút manh mối, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, từ từ tìm hiểu.
Còn nếu là hiện tại, dường như nương tựa một chút vào hệ tinh hệ Kinh Chập cũng không sao... Không cần thiết cứng đầu cứng cổ, một mình cô đơn mà đối đầu với đám nam chính trong cốt truyện?
Diêu Dao đang suy tư.
Văn Nhân Thanh lại không khỏi lộ ra một chút cảm thán.
Anh cảm thấy mình đã cố gắng hết sức nói ra tất cả lợi thế, yêu cầu chỉ là làm cô không thoát ly không phản bội tinh hệ Kinh Chập mà thôi, đơn giản như vậy, đối phương lại vẫn còn do dự.
Cho nên mới nói nhân tài thật khó nắm bắt.
Nếu thật sự chỉ là ham tiền tài thì khắp tinh tế này, các tinh hệ khác nào có ai có thể đưa ra lợi thế ngang bằng với anh... Thôi, không nghĩ đến cái trạng thái lý tưởng đó nữa.
Diêu Dao nhìn mặt hồ, Lựu Lựu trong lòng cô kêu lên về phía mặt hồ, như thể có sinh vật nào đó dưới hồ đang đe dọa nó.
Ánh mắt Văn Nhân Thanh như suy tư lướt qua cái đuôi vươn ra từ khuỷu tay cô, đó là dị thú Hati được gọi là Lựu Lựu.
Chúng có tính cách hung hăng, khứu giác và thính giác siêu nhạy, giỏi chiến đấu vào ban đêm và sức chiến đấu sẽ tăng gấp ba dưới ánh trăng, có giá trị quân dụng, và thường được dùng để khai hoang...
"Nếu..." Anh dừng một chút, thăm dò hỏi: "Tôi đồng thời giúp đỡ em và Lựu Lựu thì sao?"
"..."
Hai mắt Diêu Dao mở to, toàn thân như pho tượng bất động, như thể vừa trải qua sét đánh giữa trời quang.
Cô vốn tưởng rằng nội tâm mình vô cùng kiên định, nhưng mà trong phút chốc đã dậy sóng dữ dội!
Sao lại như thế, sao lại như thế chứ!
Cô nhìn chằm chằm cái "gia đình" đang chèn ép mình, cái đồ phá của trong lòng cô, Diêu Dao nghiến răng nghiến lợi nhưng vô cùng tuyệt vọng.
Tốt lắm, xong rồi.
Mặt Văn Nhân Thanh không chút cảm xúc nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như đánh rắn đánh giập đầu, đàm phán cũng phải nắm bắt được điểm yếu quan trọng nhất của đối phương.
Vấn đề lớn nhất mà Diêu Dao đang đối mặt lúc này, không nghi ngờ gì chính là khoản chi tiêu cho Lựu Lựu mà Bắc Minh sẽ không chi trả.
Diêu Dao quả thực muốn rơi lệ, cô cúi đầu nhìn Lựu Lựu trong lòng mình, với đôi mắt đen ướt át nhìn mình, vô cùng vô tội.
Cô cảm thấy nhân cách của mình đang bị sức mạnh của tiền bạc mua chuộc.
Cô quay đầu lại, do dự hỏi: "... Thật ư?"
Đây dường như là lần đầu tiên Diêu Dao thể hiện một cảm xúc khác rõ ràng nhất trước mặt Văn Nhân Thanh, ngoài sự kháng cự và phản cảm tuyệt đối.
Văn Nhân Thanh nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cô, khẳng định chắc chắn.
"Tuyệt không thay đổi."
"Tôi đồng ý, mục đích của anh đạt được rồi chứ?"
Diêu Dao bỗng quay người, cúi đầu nhéo cái mặt thịt nhỏ của Lựu Lựu, cảm nhận được nó gần đây được bác sĩ Văn Sâm nuôi đến mập mạp, lạnh lùng nghĩ rằng nó nhất định cần phải tăng cường rèn luyện.
Văn Nhân Thanh: "Em không cần quá bận tâm đến tôi. Hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt, sau này nếu không cần thiết, tôi sẽ không đến làm phiền em."
Một tiếng "tích" vang lên, trước mắt Diêu Dao đột nhiên hiện ra một lời mời kết bạn.
Giọng nói phía sau văn nhã và có chút ngây thơ, như cây trúc non chưa trưởng thành, như cây tùng cao chưa che trời.
"Nếu có yêu cầu gì, em có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Ngón tay Diêu Dao khựng lại một chút, rồi nhấn chấp nhận. ... Vậy là bây giờ người này được coi là ông chủ lớn của cô sao? Cho cô lương, cung cấp hỗ trợ, cô cần hoàn thành chỉ tiêu (trở thành cấp S) để đạt được yêu cầu?
Rõ ràng là chủ tướng tinh hệ, lại tự mình đến phỏng vấn, thế mà có chút nét bình dân khó hiểu.
Được rồi, dường như từ góc độ này mà nhìn, anh ta cũng không đến nỗi đáng ghét lắm?
Ít nhất tiền thì chắc chắn đã đến nơi, cũng không ép buộc cô hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn, càng không có cái gọi là bốc lột sức lao động...
Khoan đã, sao cô lại bắt đầu tự tiện thuyết phục chính mình thế này.
Đây là kiểu nhà lãnh đạo tư bản giỏi ăn mòn lòng người sao?
Thật khủng khiếp!
Diêu Dao nhìn Văn Nhân Thanh đi đến bên cạnh mình, nét mặt nghiêng thanh tú và tinh xảo.
"Nếu sau này tôi gặp phải vấn đề tương tự như nhà họ Hoắc và Tây Môn cũng có thể tìm anh chứ?"
"Họ là gia tộc của tinh hệ Liệp Khuyển phải không? Em muốn dạy dỗ họ thế nào cũng không thành vấn đề. Trước đây họ đã khinh thường em, có lý do chính đáng để trả đũa, còn về những chuyện khác..."
Anh bình thản nói, dừng một lát, dường như đang suy nghĩ có những lời nào không thích hợp để nói ra hay không.
"Những việc nếu em tạm thời không thể giải quyết, hoặc không biết có nên trực tiếp xử lý hay không, thì có thể ghi nhớ tên những người đó, hãy luôn nhớ rằng, em là công dân của tinh hệ Kinh Chập."
Văn Nhân Thanh có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ Diêu Dao, bất kể cô có phải là cấp S hay không.
Chỉ là trong thời gian ngắn anh thực sự không thể nghĩ ra có ai mà mình không thể xử lý tốt.
Nhưng vì hình tượng của anh vốn đã cực kỳ thảm hại trong lòng Diêu Dao, nên anh đã cân nhắc kỹ lưỡng một chút câu nói này.
Văn Nhân Thanh: "Đương nhiên, em cũng có thể báo cảnh sát. Nếu cảnh sát không xử lý, hoặc xử lý không công bằng, tôi còn có thể dựa vào đó để truy cứu trách nhiệm của họ."
Diêu Dao: "..."
Anh ta nói đúng.
Rõ ràng hai người là lần đầu tiên gặp mặt, cũng không ở cùng nhau lâu, vậy mà Văn Nhân Thanh đã trở thành ông chủ lớn của cô.
Mặc dù Diêu Dao vẫn bất mãn với tầng lớp thượng lưu thích đùa cợt dân thường, vẫn ôm trong lòng sự kháng cự đối với Văn Nhân Thanh, nhưng cũng không thể không thừa nhận anh ta đáng tin cậy đến mức vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Cô vẫn luôn cho rằng chủ tướng tinh hệ giống như những vị vua thời phong kiến nào đó, xa xỉ thối nát lại thích ra vẻ.
Giữa những dòng chữ trong nguyên tác đều là cái cảm giác rõ ràng đã đến thời đại tinh tế, nhưng lại giống như quay về thời cổ đại, cũng không thể trách cô nghĩ quá nhiều.
Tổng hợp lại mà nói, Diêu Dao khá hài lòng với cuộc nói chuyện hôm nay.
Cô sẽ không bị ép buộc vào quân đội, Lựu Lựu cũng có đồ ăn thức uống, và cô còn gỡ bỏ được khúc mắc về nguyên chủ.
Văn Nhân Thanh cũng rất hài lòng.
Mục đích cuối cùng của anh thực ra rất đơn giản, anh cần Diêu Dao có sự tin tưởng nhất định vào mình, và sự dựa dẫm vào tinh hệ Kinh Chập.
Dù từ góc độ nào, anh cũng không hy vọng cấp S tương lai này giống như bèo không gốc rễ, một mặt không thuận tiện cho sự trưởng thành của cô, mặt khác cũng ảnh hưởng quá lớn đến cục diện tương lai vốn đã không chắc chắn, như một quả bom hẹn giờ.
Đây là một cuộc đàm phán đôi bên đều có lợi.
Khi Diêu Dao còn chưa trưởng thành, Văn Nhân Thanh cần trở thành đối tượng hỗ trợ trong tâm trí cô, chiếm một vị trí ban đầu và quan trọng bên cạnh cô.
Những phiền toái hiện tại của cô trong mắt Văn Nhân Thanh, đều quá nhỏ bé.
Cũng giống như học viện Saint trước đây so với học viện Bắc Minh.
Anh tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào thế bị động, càng sẽ không giống như kẻ chủ mưu đứng sau lưng chỉ có thể phái ra những sát thủ nhỏ bé và vô dụng.
Một bên cán cân thiên về giá trị khổng lồ đã được đặt lên.
Ai có thể làm cán cân của anh một lần nữa nghiêng về phía họ?...
Đáng tiếc chưa được vài phút sau, Văn Nhân Thanh đã mặt đầy mệt mỏi mở những tin nhắn hối thúc gần như muốn đè bẹp người ta ra, những cuộc gọi vội vàng từ thư ký khiến đầu anh đau nhức một cách quen thuộc.
Diêu Dao ở bên cạnh sững sờ nhìn Văn Nhân Thanh nhanh chóng đọc xong tin tức, rồi nhanh chóng xử lý vài công việc khẩn cấp, cuối cùng dùng nụ cười xin lỗi từ biệt cô, nhanh chóng biến mất trước mặt cô.
Diêu Dao: "..."
Cô đột nhiên hiểu tại sao vừa nãy Văn Nhân Thanh lại nói sẽ không thường xuyên đến làm phiền mình.
Dáng vẻ bận rộn của anh ta hoàn toàn không giống một lãnh đạo trong ấn tượng của cô, người mà thường nhàn nhã uống trà vào giờ làm việc, ngược lại giống như một nô lệ công sở đang vật lộn với deadline trong tuyệt vọng.
Hiếm khi, cảm giác ghét bỏ của Diêu Dao đối với anh ta lại giảm đi chút xíu.
Diêu Dao cũng có tình người, nhưng không nhiều lắm.