Đêm lạnh thấu xương.
Hầu như không một bóng người trên hòn đảo nhỏ.
Những cánh rừng rộng lớn xào xạc trong gió lạnh.
Trên nền đất nguyên thủy chưa từng được quy hoạch, đầy rẫy dấu vết của những trận chiến.
Những bụi cây bị san phẳng, cắt cụt, khẽ rung rinh trong gió.
Cành cây cháy đen rải rác khắp nơi. Mặt đất lún sâu gần một tấc do năm chiếc cơ giáp di chuyển cùng lúc, kèm theo tiếng động nặng nề.
La Lâm vừa ngân nga một khúc nhạc vừa ngồi vắt vẻo trong cơ giáp, tận hưởng cái khoảnh khắc "yên bình sau bão táp" của rạng sáng ngày thứ ba, ngay khi kỳ thi gần đến hồi kết.
Những trận chiến ác liệt nhất đã kết thúc trong hai ngày vừa rồi, giờ đây chỉ còn chưa đầy một trăm thí sinh sống sót trên ba hòn đảo.
Vừa đặt chân đến hành tinh Hàn Thủy đã thành công cướp được năm chiếc cơ giáp, La Lâm giờ đây kiêu ngạo tột cùng, giống như những tên tinh tặc vũ trụ xua đuổi các tinh hạm giữa biển sao.
La Lâm chống tay lên má, thở dài tiếc nuối: "Năm nay sao chẳng có tân sinh nào mang lại chút thú vị cho tôi vậy."
Hoắc Ngôn: "Bất kể tân sinh nào khi nhìn thấy năm chiếc cơ giáp đều sẽ không muốn trở thành "thú vui" cho cậu đâu."
Ra làm gì? Để bị hy sinh vô ích à?
La Lâm phản bác đầy chính đáng: "Có cơ giáp đâu phải của ý tôi, là nhà trường mà!"
"Có người." Cô gái tóc vàng – Ngải Liên, người tạm thời đảm nhiệm vị trí trinh sát trong đội, đột nhiên lên tiếng.
"Hai người, trong đó có một người tinh thần lực không ổn định... giống tân sinh? Nhưng là một cấp A, bị thương rất nặng."
La Lâm: "Nghe có vẻ như một mồi nhử kỳ quái nào đó."
Nói xong, cô ta đổi chủ đề: "Nhưng không sao cả! Trước vũ lực tuyệt đối, mọi mánh khóe đều chỉ là phí công!"
La Lâm vẫy tay, mái tóc dài đỏ rực như lửa tùy ý bay trong gió, cười đầy hứng thú:
"Tôi không có thời gian nửa đêm chơi trốn tìm. Hoắc Ngôn, dùng khẩu pháo mà tôi "cướp" từ khoa cơ giới, cho nổ tung hai con chuột nhắt đó đi!"
"... Cậu thật quá ngông cuồng."
Từ chiếc cơ giáp bên cạnh La Lâm truyền đến một giọng nói bình thản, không chút gợn sóng. Sau một tiếng thở dài đánh giá, Hoắc Ngôn không chút do dự nâng khẩu pháo lên.
Nòng pháo đen kịt đột nhiên tụ ra chùm sáng rực rỡ.
Ngay lập tức, hòn đảo nhỏ đang chìm trong giấc ngủ bị kinh động, tiếng "ầm ầm" không ngừng vang lên tạo nên một ảo ảnh động đất.
Màn đêm bị xé toạc, trong chớp mắt sáng trưng giống như ban ngày. ...
Diêu Dao chạy như bay, nỗi đau khổ giống hệt việc thức đêm đọc tiểu thuyết đến bốn giờ sáng hôm qua, vừa chợp mắt ngủ thì bị chuông báo thức réo rắt đánh thức rồi bị ép đi chạy 800 mét thể dục.
"Muốn chết mà!"
Tiếng pháo dữ dội không ngừng vang lên, một bên tai của cô còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Theo từng quả đạn lửa rơi xuống, mặt đất thường xuyên bị khoét thành hố, những tảng đá lớn hung hãn lăn tới.
Đến nỗi, trong cơn hoảng loạn Diêu Dao bắt đầu nghi ngờ có phải mình đang quay một tập đặc biệt của "Tử Thần đến" không...
Có lẽ là những buổi huấn luyện khắc nghiệt của Mai Lâm đã phát huy tác dụng.
Khi thể lực và trí nhớ sắp cạn kiệt, Diêu Dao vẫn có tâm trạng vừa thất thần vừa hoàn hảo tránh né những đòn nguy hiểm.
"Không biết thời đại này có lịch âm không nhỉ, có thể cảnh báo cho mình biết kỳ thi này sẽ có tai ương máu đổ, không nên ra ngoài..."
"Cẩn thận!"
Giả Tư Mẫn dùng sức trên tay, vội vàng kéo Diêu Dao về phía trước khiến cô lảo đảo, suýt ngã.
Giây tiếp theo, một tảng đá hình cầu lởm chởm khác từ đỉnh núi thẳng tắp lăn xuống, lấy khí thế không thể chống đỡ mà đập mạnh vào phía sau hai người.
Lực va chạm cực lớn trực tiếp hất bay hai cô gái gầy guộc từ mặt đất lên không trung.
Những hạt cát sắc nhọn xung quanh xượt qua cánh tay Diêu Dao, không để ý liền để lại mấy vết đỏ.
Diêu Dao cảm thấy nửa cái mạng vốn đã không còn nhiều của mình cũng sắp hết trong cuộc chạy thoát sống chết này.
Vết thương vốn chưa được nghỉ ngơi liên tục trở nên tồi tệ, nhịp tim cô tăng lên đến một tần số cực kỳ bất thường.
Mặc dù dùng tinh thần lực hỗ trợ tăng tốc bay, cô vẫn phải giữ ở độ cao cực thấp, sợ trở thành "chim đầu đàn" bị nhắm bắn...
Diêu Dao run rẩy đặt tay lên ngực, thở hổn hển, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc thì vẫn đang nóng bừng.
Mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ mịt.
Trong những đợt né tránh và chạy trốn liên tục, Diêu Dao dường như rút cả linh hồn ra khỏi cơ thể đang khiến cô vô cùng đau đớn này.
Đã uống bao nhiêu lọ thuốc, tinh thần lực cũng nhanh chóng tiêu hao trên đường chạy trốn.
Diêu Dao nhìn lòng bàn tay bẩn thỉu vẫn còn quấn băng, tim đập như trống gõ vang bên tai.
Hốc mắt khô rát, toàn thân đủ loại đau đớn: ê ẩm, tê dại, quặn thắt, rách toạc, chúng hòa lẫn vào nhau khiến đầu óc cô rối như tơ vò.
Đáng lẽ cô không phải chịu những khổ sở này, nhưng lại vì xuyên không mà liên tục ép buộc bản thân chấp nhận tất cả, lăn lộn sống sót trong thời đại xa lạ và đáng ghét này.
Tủi thân sao? Đau lòng sao?
Có lẽ có, nhưng quá mơ hồ, và nhanh chóng bị nhấn chìm hoàn toàn trong cơn giận dữ và bực bội đang lan rộng như lửa, tựa như giọt nước rơi vào biển cả bị bỏ qua hoàn toàn.
"... Cái này quá lắm rồi!"
Ôi!
Rõ ràng hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, dù chỉ là chưa đầy nửa tiếng đồng hồ!
Ngay cả các sĩ tử thời cổ đại đi thi cũng được ngủ mà!
Các người cho học sinh tinh tế thi cử sao lại không nói đến chủ nghĩa nhân đạo chứ?
Cái này với 007 rốt cuộc có gì khác biệt về bản chất chứ?
(007: thuật ngữ chỉ chế độ làm việc 24 giờ một ngày, 7 ngày trong tuần. )
Thời đại của cô, ngay cả người lao động cũng sẽ yêu cầu thời gian thở dốc để được bóc lột tốt hơn đó!
Có thể nào đem đám người thiết kế cái loại kỳ thi thái quá giống đấu trường này cùng với bọn tư bản đáng ghét treo lên cột đèn không?... Đây là lý do vì sao cô ghét gia nhập quân đội như vậy!
Diêu Dao căm ghét cái thời đại khiến cô gần như không thể thở nổi này, căm ghét những khuôn phép khóa chặt bản thân trong những chế độ và quy tắc ngầm.
"Đám bóc lột giai cấp công nhân các người!"
Một ngày nào đó, cô sẽ ném những lời này vào mặt bọn họ, rồi hất đổ bàn và xoay người bỏ đi!
Diêu Dao nghiến răng, khuôn mặt dữ tợn mà thầm nghĩ.
Cô lại nhảy, vượt qua cái sự nóng nảy bất thường và đầy lo lắng kia, đột nhiên hất tay Giả Tư Mẫn ra.
Trong khoảnh khắc, Giả Tư Mẫn kinh ngạc quay đầu lại.
Nhưng chỉ kịp nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đầy thư thái trên mặt Diêu Dao.
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, một khối núi đá sắc nhọn đã ngăn cách hai người, không còn nhìn thấy nhau nữa.
"Chúng ta tách ra chạy, cậu không cần lo cho tôi."
Về nguyên tắc mà nói, tách ra hành động quả thực có lợi cho việc phân tán lực lượng của địch, cũng thuận tiện hơn cho việc trốn tránh, nhưng...
Giả Tư Mẫn hoàn toàn không cảm thấy Diêu Dao có vẻ muốn tiếp tục chạy đâu!
Trên mặt cô gái này chẳng phải đang viết rõ "Tôi nhất định phải lập tức cùng đám nhãi ranh quấy rầy giấc ngủ này người chết kẻ sống" sao!
Không sai. Giả Tư Mẫn đã quan sát hoàn toàn chính xác, có thể nói là đáp án tuyệt đối cho tâm trạng lúc này của Diêu Dao!
Giả Tư Mẫn không dừng lại bước chân, cô ấy cắn răng tiếp tục chạy về hướng bờ biển, trong khi Diêu Dao ở phía bên kia tảng đá lại mang theo nụ cười và đi ngược lại.
Cơn giận cực độ đã chi phối ý chí của Diêu Dao, nỗi đau kịch liệt khiến cô càng thêm tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu lên, năng lượng khổng lồ bùng nổ bao quanh mang theo luồng gió gần như thổi tung mái tóc trắng của cô.
Diêu Dao nhấc bước chân, bước đi nhẹ nhàng đến không thể tin được.
Quả thực giống như phong thủy xoay chuyển vậy.
Ngày hôm qua bị truy đuổi và chặn đường vẫn là Hoắc Ân cùng đồng đội của hắn, hiện tại "con mồi" lại chính là cô, hai người ngược lại còn chật vật hơn một chút.
Diêu Dao thậm chí cảm thấy như mình đang trực tiếp đối mặt với trùm cuối sau khi đánh bại đội của Hoắc Ân - những quái vật nhỏ bé vô danh ven đường.
Cái mạng này cô không cần nữa.
Việc đột ngột từ bỏ quyết định sống tạm đến giây phút cuối cùng của cuộc thi không mất bao lâu.
Diêu Dao gần như ngay lập tức xác định được kẻ tấn công mình.
Hơi thở trở nên thông suốt, tinh thần lực như dòng nước hòa cùng mạch máu, liên tục chảy xuôi trong cơ thể.
Cô siết chặt nắm tay, phần móng hằn sâu vào lòng bàn tay mà không hề cảm thấy đau.
Loại pháo tinh thần lực này thì tính là gì?
Cô muốn trước khi bình minh ló dạng, nhóm người này được chiêm ngưỡng màn pháo hoa chói mắt nhất, hoành tráng nhất!...
"Tìm thấy một trong số họ rồi, hả? Ở đỉnh núi?"
Ngải Liên ngây người, nhưng rõ ràng người nóng nảy nhất trong đội hoàn toàn không để ý đến sự băn khoăn của cô nàng.
La Lâm trực tiếp nhảy xuống khỏi cơ giáp, không hề che giấu sự ghét bỏ đối với tốc độ bay khó tả của chiếc cơ giáp phổ thông, nhanh như mũi tên rời cung lao thẳng về phía đỉnh núi.
Cô ta chẳng hề bận tâm đến việc có thể dẫm chân vào bẫy của đối phương, thậm chí còn háo hức muốn kiểm tra năng lực và chiến lược của các tân sinh, hy vọng họ đừng làm mình quá thất vọng.
"Dù thế nào, đừng làm tôi thêm nhàm chán nữa."
Khác hẳn với tất cả các sinh viên năm trên mà Diêu Dao từng gặp trước đây, La Lâm, người có thể đứng ở vị trí Hội trưởng Hội Học Sinh Bắc Minh, hiển nhiên sở hữu thực lực tuyệt đối.
Vừa bay vút đến sườn núi, những đòn công kích dồn dập như mưa đá không ngừng rơi xuống, va chạm vào lá chắn của cô ta, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thậm chí La Lâm có thể từ âm điệu và độ vang của tiếng kêu để phán đoán trình độ của kẻ tấn công.
Khuynh hướng điều khiển tinh thần lực dường như không tệ, sau này phần lớn sẽ là một người chuyên về hệ điều khiển, nhưng lúc này quả thực như tên hết đà...
La Lâm đội mưa đạn thẳng tắp lao lên, thanh kiếm laser trong tay cô ta chỉ chớp mắt đã chém đôi khẩu súng trong tay Diêu Dao.
Diêu Dao phản ứng cực nhanh, tay còn lại lập tức đón lấy, đầu ngón tay trong nháy mắt phụt ra tia điện quang lấp lánh xuyên thủng chuôi kiếm của La Lâm.
"Nhỏ bé thật!" La Lâm nhìn cô, ánh mắt cô ta quét qua thấy Diêu Dao gần như toàn thân là những vết thương sâu cạn, cả người tỏa ra mùi tanh hôi.
Rõ ràng là cô đã trải qua một trận chiến ác liệt trong hai ngày trước, khó khăn lắm mới chống đỡ được đến bây giờ.
Nhưng, vũ khí đối với La Lâm mà nói, không hề quan trọng đến thế!
Cô ta trở tay ngưng tụ tinh thần lực thành một cây đao, không chút do dự bổ xuống từ trên cao, gần như xé toạc không khí, phảng phất như nghe thấy tiếng than khóc không lời.
Diêu Dao khụy xuống, đuôi tóc vừa vặn lướt qua mũi đao.
Tay cô chống đất đột nhiên mượn lực lùi về sau mấy mét.
Hàng chục quả cầu năng lượng nhanh chóng ngưng tụ quanh người cô, ánh mắt không rời khỏi La Lâm nửa phần.
"Tránh né cũng không tệ, có vẻ đã được huấn luyện, nhưng... chỉ có thể nói là tạm được thôi, cận chiến thì thật sự lộn xộn hết cả."
Dù là tân sinh, cũng không đạt tiêu chuẩn!
Ánh mắt La Lâm lạnh lẽo, lập tức vọt lên, dồn tinh thần lực vào chân sau, giống như giẫm lên những bậc thang vô hình trong không khí để tiếp sức, nhanh đến mức gần như biến thành một vệt sáng, xoay tròn trên không trung rồi lao xuống.
"Sức chịu đựng không tồi, có thể chống đỡ đến bây giờ, cũng coi như kiên cường, nhưng đến đây là kết thúc!"
Dáng người cô ta uyển chuyển như hồng hạc, nhưng lại mang theo cảm giác áp lực đáng sợ ập thẳng vào mặt.
Diêu Dao điều khiển các quả cầu ánh sáng quanh người bắn ra theo đường zíc zắc, bị La Lâm vung đao hất văng.
Những quả còn lại thì va chạm vào lá chắn quanh người La Lâm, tạo ra những tia lửa sáng loáng.
Diêu Dao đối diện với đôi mắt kiêu ngạo của La Lâm, một tay cô đưa về phía trước, một tay hướng xuống đất, năng lượng đột nhiên bùng nổ.
Khói bụi cuồn cuộn, cát bay đá chạy, cùng với tiếng nổ ầm ầm vang dội, phảng phảng như cả ngọn núi cũng phải rung chuyển.
"... Ồ?"
Khi năm chiếc cơ giáp phía sau đuổi kịp, họ thấy La Lâm với vẻ mặt khó hiểu nhìn đỉnh núi trơ trọi, không một bóng người.
Đỉnh núi trống không, chỉ có đá vụn và cát bụi.
Ngay cả nếu đây là một cái bẫy thì cũng chỉ có thể dùng từ "không đạt tiêu chuẩn" để miêu tả.
Hoắc Ngôn hỏi: "Người đã bị cậu giải quyết rồi à?"
La Lâm: "Không, khoan đã, về lý thuyết thì phải giải quyết rồi chứ, nhưng... tôi không có cảm giác đã hạ gục được ai cả!"
Một giọng nam khác hỏi: "Cậu nói một tân sinh đã thoát khỏi tay mình sao?"
La Lâm mặc kệ đám người muốn xem trò vui này, vẻ mặt vốn cực kỳ thoải mái cũng trở nên có chút khó hiểu.
Trực giác của La Lâm hiếm khi sai, nhưng vừa rồi... dường như cô ta chỉ đánh trúng mặt đất, không đánh trúng người.
Nhưng người đâu? Biến mất trong hư không sao?
La Lâm nhanh chóng trải tinh thần lực ra không chút tiếc rẻ, bắt đầu tìm kiếm cô gái đó trên diện rộng.
Rừng cây, bờ biển, sườn núi... Người đâu rồi? Sao ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy?
Nam sinh bên cạnh cảm thán nói: "Chẳng qua chỉ là một tân sinh bị thương nặng thôi, có lẽ thật sự không chịu nổi cú đánh sấm sét của cậu."
La Lâm: "Không thể nào! Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì mà!"
Nam sinh tiếp tục: "Có khi nào người này tự ấn huy hiệu dịch chuyển rồi bỏ cuộc không?"
"..." Cái này thì thật sự có khả năng.
Hành động tìm kiếm khắp nơi của La Lâm đột nhiên chậm lại một nhịp.
Nhưng chỉ giây lát sau, một luồng nhiệt kinh khủng từ trên cao thẳng tắp đổ xuống, năng lượng đặc quánh đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, hóa thành ánh sáng rực rỡ chói lòa.
Ngay cả La Lâm cũng phải đề cao cảnh giác gấp mười hai lần, vừa né tránh vừa dốc toàn lực khởi động lá chắn để đối phó với cú đánh đột ngột và đáng sợ này.
Năng lượng nóng bỏng đến mức phảng phất có thể ăn mòn sự sống trong chớp mắt, không biết cần bao lâu mới biến mất.
Có thể là vài giây ngắn ngủi, cũng có thể là rất dài, cho đến khi bốn chiếc cơ giáp hoàn toàn không kịp né tránh, vốn dĩ đang phơi mình trên đỉnh núi, phần vỏ ngoài của chúng gần như tan chảy chỉ còn lại một lớp cách nhiệt mỏng manh.
"Khụ... Khụ khụ, cậu tìm người không tìm trên không à? Người ta bay lên trời rồi cậu còn..." Lời nam sinh chưa dứt đã bị La Lâm cắt ngang.
"Tôi tìm rồi, nhưng độ cao đối phương bay xa hơn cậu tưởng tượng nhiều."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, La Lâm khụy người xuống, tích lực rồi nhanh chóng lao vút lên không trung, theo nguồn năng lượng còn sót lại mà bay lên, nhanh đến mức không khí phía sau chỉ còn lại một chút bụi mù chưa hoàn toàn tan hết.
Giờ phút này, biểu cảm của cô ta khác hẳn với vẻ tùy ý trước đó, trong mắt cũng không còn một chút thả lỏng nào.
Luồng năng lượng vừa rồi quá mức bất thường, có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra ngay...