"Mời vào."
Diêu Dao tay cầm quang não, cẩn thận đẩy cửa Phòng Giáo Vụ.
"Em đến báo danh."
Chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ đang đứng trước bàn sắp xếp tài liệu, ngẩng đầu lên, đánh giá cô gái nhỏ ở cửa.
Đột nhiên ông ấy vui vẻ hẳn lên, vẫy vẫy tay: "Đến làm thủ tục nhập học đúng không? Chuyện của em tôi đã nghe hiệu trưởng nói rồi, lẽ ra phải đợi tháng 9 tinh lịch, nhưng tình huống của em khá đặc biệt, nên mới đưa em đến sớm thế này."
Diêu Dao đi tới, được ông ấy tiếp đón ngồi xuống.
Trước mặt cô là một xấp văn kiện: "Thủ tục làm thành hai bản, bản điện tử tôi đã nhận được rồi, lưu trữ bản giấy là truyền thống của Bắc Minh, em ký tên vào nhé."
Diêu Dao cầm xấp giấy thủ tục giống như hợp đồng.
Trên đó liệt kê rất nhiều ưu đãi mà trường học có thể cung cấp cho cô, thậm chí còn phong phú hơn những gì đã hứa miệng trước đó.
"Xin hỏi,"tháng 9 tinh lịch" có nghĩa là gì ạ? Trước đây em cũng từng nghe người khác nói những câu tương tự..."
"Đó là cách gọi chung cho thời gian chuẩn của Liên Bang. Các tinh hệ khác nhau sẽ dựa vào vận tốc quay của các ngôi sao và hành tinh để tính toán múi giờ riêng của mình. Thường thì những học sinh ở viện nông nghiệp sẽ đặc biệt chú ý đến điều này."
Diêu Dao vỡ lẽ.
Hiểu rồi, học sinh nông nghiệp cần đặc biệt chú ý đến ảnh hưởng của ánh sáng và nhiệt độ từ hành tinh để tránh luận văn tốt nghiệp của mình bị "chết non".
"Thì ra là vậy... Em cảm ơn ạ!"
"Không có gì, em cứ tiếp tục xem đi, tôi ra ngoài một lát, sau đó giáo viên hướng dẫn của em sẽ đến đón, không cần vội."
Văn phòng tĩnh lặng tràn ngập mùi hoa thoang thoảng. Những đóa hoa được tắm trong ánh nắng bên cửa sổ rực rỡ và bắt mắt.
Diêu Dao điền vào giấy tờ, trong phút chốc cô tưởng như mình đã trở về thời điểm vừa vào đại học trước khi xuyên không.
Giống với lúc này, cầm giấy báo trúng tuyển đến trường làm các thủ tục, bận rộn mà lại hạnh phúc.
Không lâu sau, trong văn phòng lại có thêm hai người bước vào.
"Chủ nhiệm Giang không có ở đây sao? Tôi nhớ mình đã gửi tin nhắn cho ông ấy rồi mà."
Người đàn ông cao ráo nhìn quanh, vội vàng nói với người bên cạnh: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, Hoắc Ân, cậu đợi trước nhé."
Rồi anh ta đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại Diêu Dao và nam sinh bị bỏ lại.
Hắn đút tay vào túi quần, lơ đãng bước vào, rồi dừng lại, đi thêm vài bước, đến bên cạnh Diêu Dao.
"Bạn học? Chào bạn."
"Gì cơ?"
Diêu Dao nhìn quanh, xác nhận người này đang gọi mình, lúc này mới nghi ngờ nhìn về phía cậu ta, nở nụ cười lịch sự: "Chào bạn, có chuyện gì không?"
Nam sinh nhìn Diêu Dao có chút kỳ lạ, nhưng cậu ta ăn mặc chỉnh tề, diện mạo cũng không tệ, Diêu Dao cho rằng người này cũng là học sinh đến báo danh giống mình, nên thái độ rất tốt.
Nhìn thấy nụ cười của Diêu Dao, hắn cũng không kìm được mà lộ ra ánh mắt hài lòng, nâng tay tự giới thiệu.
"Tôi là Hoắc Ân, tam thiếu gia nhà họ Hoắc, hiện tại là người có tinh thần lực cấp A. May mắn được biết tên của bạn chứ?"
Hắn đặt tay lên viên đá quý hình thoi màu xanh đậm trên cổ áo, vẻ vui mừng tự nhiên, cử chỉ như một quý ông lịch thiệp.
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp, đôi mắt giống như viên ngọc xanh lam được hắn nắm trong tay thưởng thức, cả người như nụ hoa chớm nở.
Hoắc Ân tinh tế lướt mắt qua vòng eo thon gọn, một tay có thể ôm trọn của thiếu nữ.
Thông qua quần áo và việc cô cùng mình đến Phòng Giáo Vụ báo danh lúc này, có thể khẳng định gia cảnh cô không tệ... Ồ?
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên cổ tay thiếu nữ.
Vòng điều hòa trọng lực?
Chỉ có những đứa trẻ yếu ớt mới có thể thông qua cái này để duy trì khả năng hoạt động ở hành tinh khác.
Nhận ra người trước mắt yếu ớt, Hoắc Ân như đột nhiên gỡ bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, ánh mắt phóng đãng không chút che giấu, dùng đầu lưỡi liếm hàm trên, yết hầu khẽ động.
Dường như hắn đã xác định cô gái xinh đẹp trước mắt nhất định phải bị mình ôm vào lòng, tinh tế nhấm nháp.
Chỉ cần nghĩ đến vòng eo mềm mại của cô, Hoắc Ân liền không kìm lòng được mà muốn siết chặt xương hông đối phương, khiến cô uốn cong ra sau, không thể không như một dây hoa leo lên người hắn.
Nếu không phải vì đây là Phòng Giáo Vụ của Học viện Bắc Minh, Hoắc Ân đã trực tiếp ra tay rồi.
Nhưng không sao.
Sau khi ra ngoài, cơ hội còn nhiều lắm.
"Tôi thấy bạn còn đeo vòng trọng lực, dáng người mảnh mai, sắp nhập học mà tinh thần lực chưa tốt. Thật hiếm có duyên như chúng ta, Hoắc gia có không ít tài liệu quý giá, đến nhà tôi, tôi cũng có thể trực tiếp chỉ dẫn bạn!"
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng gần như không che giấu của Hoắc Ân, chuông cảnh báo trong đầu Diêu Dao vang lớn.
Cô vừa định mở miệng nói ra tên họ của mình, nhưng ngay sau khi người này thay đổi sắc mặt, như thể đột nhiên bị kẹt, cô đành nuốt ngược lời vào.
Khoan đã.
Hoắc Ân?
Cái tên này... Diêu Dao nghi ngờ đánh giá nam sinh trước mặt, lúc này mới chú ý đến quầng mắt sưng phù mất tự nhiên xung quanh mắt hắn.
Hình ảnh một thiếu gia phong lưu với quầng mắt kỳ lạ kết hợp với cái tên đó, lập tức gợi lại ký ức của Diêu Dao.
Người này chẳng phải là nguyên nhân hàng đầu khiến cô phải trốn khỏi nhà họ Diêu sao?
Nam chính đầu tiên xuất hiện trong cốt truyện, người anh họ xa của nguyên chủ, nguồn gốc mọi tội lỗi đã hành hạ danh dự và thân thể của cô ấy!
Trong truyện gốc, sau khi hắn gặp nữ chính cũng không biết trân trọng, một mặt thân mật với nữ chính, một mặt khác lại vương vấn tình cảm với nhiều cô gái xinh đẹp bên ngoài, lại có thêm một vị hôn thê kiêu ngạo ác độc.
Cũng không biết tác giả bộ truyện này nghĩ thế nào, vị hôn thê này không quan tâm đến ai khác mà cứ nhằm vào nữ chính để bắt nạt.
Chờ nữ chính vất vả lắm mới trốn thoát, tên anh họ phong lưu này lại tỏ vẻ rất yêu thương cô ấy, giả vờ cắt đứt với tất cả những người khác, chỉ yêu một mình nữ chính, rồi tìm cô ấy về để tùy tiện làm nhục.
Tôi không hiểu.
Diêu Dao nghĩ thầm trong bụng.
Ai cũng biết, trên đời này không có cái gọi là "lãng tử quay đầu", chỉ có tra nam lên bờ hít thở một chút rồi lại cắm đầu xuống biển thôi.
Nữ chính bị người này bắt nạt xong còn phải bị vị hôn thê của hắn bắt nạt, một người làm hai "ca", cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mà chẳng có chút lợi lộc nào, nhà tư bản nhìn vào chắc cũng phải thốt lên "quá đỉnh"!
Không được!
Không thể nói ra tên thật của mình, nếu không tên anh họ tra nam này lập tức sẽ biết cô chính là "Em họ Diêu Dao" bị nhà họ Diêu bán đi rồi quay đầu bỏ trốn mất ư?
Diêu Dao phản ứng cực nhanh, vội vàng đổi một cái tên giả, dứt khoát nói.
"Tôi tên Hồng Hộc!"
"Là Hồng Hộc trong chí hướng cao cả sao? Rất hợp với cô gái trong trắng thanh khiết như bạn đấy. Hay là chúng ta trao đổi liên lạc nhé?"
Nói rồi Hoắc Ân đưa quang não qua, giọng nói khô khan, đầy vẻ vội vàng, hoàn toàn không để ý đến nụ cười lãnh đạm của Diêu Dao.
Thật kinh tởm.
Cứ như một khối u nhọt trong xương đứng trước mặt cô, đến cả vị đắng của thuốc buổi sáng bị Tiểu Kim dí cho uống cũng trào ngược lên cổ họng.
Cái tính toán bên trong này đúng là đứng xa cả chục cây số cũng nhìn thấy!
Dưới ánh sáng vàng óng, Hoắc Ân ngỡ ngàng trước vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa rung động lòng người của thiếu nữ.
Hắn vô thức vươn tay, muốn dùng ngón tay chạm vào làn da vô cùng mịn màng của cô, thoáng thấy đầu ngón tay sắp chạm vào mái tóc đen.
Giây tiếp theo, Diêu Dao nâng tay lên.
"Ầm!"
Tiếng động lớn đột ngột vang lên.
Hoắc Ân hoàn toàn không ngờ tới, cả người hắn bị một áp lực mạnh mẽ đột ngột từ bàn tay ấn xuống sàn nhà, cùng với tiếng nền vỡ vụn, đến cả chuông báo động cũng bị kích hoạt.
"Tít! Tít! Tít..."
"Chết tiệt!"
Mặt Hoắc Ân nghẹn đỏ bừng, trông cực giống một con lợn bị luộc chín.
Tay hắn bị chiếc vòng trọng lực kia ghì chặt xuống đất, mảnh vụn găm vào vết thương.
Cơn đau nhói và áp lực khiến cánh tay hắn co quắp lại.
Một mặt hắn cố gắng gạt bàn tay bị thương nặng ra khỏi chiếc vòng trọng lực, một mặt hậm hực ngẩng đầu, ánh mắt đầy chất vấn nhìn về phía Diêu Dao.
Nhưng Hoắc Ân còn chưa kịp mở miệng.
"Cậu không sao chứ?"
Thiếu nữ trước mắt khom người, lo lắng nhìn hắn, đôi mắt trong veo sáng ngời, khuôn mặt cũng vì lo lắng mà ửng hồng.
Hoắc Ân ngây người.
"Không, không sao..."
Chà! Sao lại không sao được chứ! Đau muốn chết đi được!
Nước mắt sinh lý trong mắt Hoắc Ân suýt chút nữa không kìm được mà trào ra, giọng nói yếu ớt run rẩy, nhưng vẫn cố gồng mình để an ủi Diêu Dao trước mặt.
Ở sau lưng, Diêu Dao khẽ cấu vào người mình, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói cẩn thận.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi cứ nghĩ cậu muốn lấy đồ vật từ tôi, mà trên người tôi hình như chỉ có cái vòng trọng lực này, nên tôi tường cậu muốn dạy tôi cách sử dụng nó."
Diêu Dao ra đòn phủ đầu!
Hoắc Ân: "Hả?"
Hắn có chút nghi ngờ liệu người trước mắt có đang giả vờ không, nhưng giây tiếp theo hắn lập tức phủ định.
Làm sao có thể?
Một cô gái yếu ớt như vậy sao dám ra tay với tam thiếu gia nhà họ Hoắc, chắc chắn cô đã thầm yêu hắn rồi, nên mới lo lắng như vậy!
Hoắc Ân lập tức kiên định với suy nghĩ của mình, tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng tan biến thành mây khói.
Diêu Dao vội vàng hỏi: "Tôi mới nhận được nó sáng nay, không rõ cách dùng lắm, có phải vừa nãy tôi không cẩn thận chạm phải cái gì không?"
Hoắc Ân thấy vẻ lo lắng của cô như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc, dù mình đau đến khóe mắt muốn nứt ra, cũng cố gồng mình giả vờ như không có chuyện gì mà chịu đựng.
Vừa nãy bị ấn xuống quá mạnh, đợi đến khi từ từ phản ứng lại, Hoắc Ân nhanh chóng vận chuyển tinh thần lực, đẩy vòng trọng lực ra, giải phóng bàn tay của mình.
Diêu Dao tỏ vẻ vội vàng lấy khăn giấy từ bên cạnh, muốn lau đi mảnh vụn trên vết thương cho hắn.
Vừa chạm vào, gân xanh trên trán Hoắc Ân trực tiếp nổi lên.
Hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm động tác rõ ràng trông rất nhẹ nhàng của Diêu Dao, nhưng khi chạm vào vết thương của mình thì đau đến mức cả người muốn nứt ra.
Hoắc Ân thậm chí còn nghi ngờ có phải dây thần kinh cảm giác đau của mình có vấn đề rồi không.
Duy nhất không nghĩ đến là Diêu Dao đang âm thầm bày mưu ở đối diện.
Dù sao trong mắt Hoắc Ân, bản thân hắn giá trị ngàn vàng, phong lưu phóng khoáng, cũng từng khiến vô số phụ nữ làm nô lệ dưới thân mình.
Từng nếm trải vô số yến tiệc lớn nhỏ, quá quen thuộc, hắn cho rằng khi mình đối mặt với một "mâm rau sạch" chưa từng trải sự đời thì không thể nào thất bại được.
Hắn tự tin nghĩ như vậy, rồi trên tay lại là một trận đau nhức.
Quả thật là vừa nãy bị ấn xuống quá độc ác.
Hắn cũng hoàn toàn không nghĩ đến cái gọi là "tổn thương lần thứ hai" tàn khốc này.
Diêu Dao rũ mắt, động tác dưới tay không chút do dự, trong lòng lạnh lùng nghĩ.
Cô muốn cho tên tra nam trước mặt này biết thế nào là xã hội hiểm ác!
"Cái vòng trọng lực đó tôi vừa cầm không có vấn đề gì, sao cậu cầm lại đột nhiên bị thương? Có phải là do ngày thường cậu không chịu khó rèn luyện cơ thể?"
Ánh mắt Diêu Dao lo lắng lại căng thẳng, giọng nói hờn dỗi đặc trưng của thiếu nữ khiến trái tim Hoắc Ân lại mềm nhũn.
Đàn ông không thể mất mặt trước người đẹp...
Hoắc Ân chịu đựng cơn đau kịch liệt, cố gắng vận chuyển tinh thần lực để hỗ trợ chữa trị, nhưng dưới động tác "ôn nhu" của Diêu Dao, đôi mắt hắn trợn trắng, cả người như bị cắt điện, trực tiếp ngã xuống.
Diêu Dao thấy hắn bất tỉnh, đầu đập xuống sàn, phát ra thêm một tiếng "ầm".
"..."
Diêu Dao vô thức hất tay ra, nhanh hơn cả khi ngày thường vứt rác.
Đây không phải do cô làm! Bàn tay dính máu lại đập trúng người hắn, không biết là lần bị thương thứ mấy rồi, tóm lại vết thương càng trở nên đáng sợ hơn.
Diêu Dao dùng khăn giấy lau sạch tay mình từng chút một, sau đó đứng dậy, nhìn Hoắc Ân bất tỉnh, xác nhận xung quanh không có người, rồi chưa hết giận mà dùng giày đá mấy cái vào người hắn.
"Xui xẻo."
Ngay khi cô thu chân lại, cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Người đứng ở cửa nhìn đèn báo động trên trần nhà, rồi nhìn bóng dáng máu thịt mơ hồ trên mặt đất, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang dang hai tay với vẻ vô tội.
"..."