"... Bán hàng đa cấp?"
Diêu Dao sởn hết cả da gà.
"Không, em hiểu lầm rồi, tôi không có ý xấu đâu. Tôi đến từ hội nhóm tôn giáo Rast, một biểu tượng của tình yêu và tự do. Hôm nay vừa gặp mặt, tôi đã cảm thấy em có trí tuệ độc đáo, nhất định sẽ trở thành tín đồ ưu tú nhất của giáo hội, nhận được sự ưu ái của thần linh."
"Xin tự giới thiệu, tôi là Grid, một trong những tín đồ thành kính nhất của thần Rast."
Diêu Dao vẫn còn choáng váng nhưng tinh thần lực của cô lại cực kỳ nhạy bén, gần như ngay lập tức cô đã nhận ra rằng mọi cử chỉ, hành động của người này đều chứa đựng sự dẫn dụ và ám thị tâm lý.
Thần ư? Cái quái gì thế này, thời đại tinh tế làm sao có thần?
Ngay cả khi tác giả có vô tâm đến mấy cũng không thể thêm yếu tố thần linh huyền huyễn vào một thế giới khoa học viễn tưởng chứ?
Tuy nhiên, do sự tồn tại của nhiều loài thực vật, sinh vật dị tinh kỳ lạ, cùng với sự thống trị của tinh thần lực giống như phép thuật cổ xưa, nên các tổ chức tôn giáo cũng ra đời.
Nếu Grid không xuất hiện trước mặt cô và nói liền một mạch như vậy, cô đã hoàn toàn quên mất rồi!
Dù sao thì cô cũng không hề đọc kỹ cái cốt truyện ngược văn đó!
Nam sinh tóc vàng trước mặt có vẻ ngoài trong trẻo, thoát tục, bộ áo choàng trắng tinh khiết, mộc mạc, che đi cơ thể "dơ bẩn" của hắn.
Diêu Dao đã hoàn toàn nhớ ra tên này là ai.
Trong nội dung cốt truyện, hắn là một trong những "tra nam" hiếm gặp ở Bắc Minh, dù sao thì nữ chính nguyên tác học ở Saint, nơi đó đủ loại yêu ma quỷ quái, còn hầu hết người ở Bắc Minh vẫn là những kẻ đứng đắn và mạnh mẽ.
Nhưng Grid là một loại tra nam khá đặc biệt.
Trong nguyên tác, hắn vừa xuất hiện đã chiếm được thiện cảm của nữ chính và đông đảo độc giả nhờ vẻ ngoài thành kính, trong sạch cùng hành vi ôn hòa như một nhà sư.
Nữ chính trong lúc nước sôi lửa bỏng thậm chí đã từng xem Grid như "ánh sáng" có thể cứu rỗi mình, cô ấy dựa dẫm vào sự yêu thương, quan tâm của hắn, từ đó cố gắng làm phai nhạt những tổn thương và đau khổ mà bản thân phải chịu đựng từ những tên tra nam khác.
Nhưng không ngờ, bước đi này lại đẩy cô ấy rơi vào một vực sâu hơn nữa.
Grid không phải là "nhà sư" phổ độ chúng sinh như nữ chính tưởng tượng, và vị thần mà hắn tín ngưỡng cũng không phải là thần của tình yêu và tự do.
Rast, âm đọc gần giống Lust (dục vọng), là tà thần của những thứ dục vọng đen tối nhất.
Số cô gái chìm đắm trong vòng tay hắn cũng không chỉ có mỗi nữ chính.
Grid xuất thân từ tầng lớp bình dân, để đạt được vị trí như hiện tại, hắn đã lăn lộn từ đáy xã hội, nhìn thấu lòng người, thuần phục không ít cô gái ngây thơ, dù là người thường hay quý tộc, đều trở thành bàn đạp cho hắn.
Để không dễ dàng bị bại lộ, hắn đã "bắt cá mười tay", tính toán tỉ mỉ,"nước chảy đá mòn" cho đến tận hôm nay.
Số "mười" kia chỉ là con số trung bình, cụ thể còn tùy thuộc vào cách quản lý thời gian của bậc thầy này.
Cũng chính vì Diêu Dao cảnh giác quá nhanh nên Grid lại càng thêm thưởng thức cô, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt một cách khác thường, suýt nữa hắn đã bước tới kéo cô lại.
Không hiểu sao, mặc dù biết thế giới này không tồn tại thần linh, nhưng chỉ cần nghĩ đến từ "tà thần", trong lòng Diêu Dao liền dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Cô lập tức lùi về sau, giọng nói kiên quyết: "Anh mà lại gần tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Bước chân của Grid đột nhiên khựng lại, hắn kinh ngạc mở to mắt, ống tay áo trống rỗng bị gió thổi lay động.
Từ khi đến Bắc Minh, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy kiểu... đe dọa như vậy.
Độc đáo quá, khác biệt quá!
"Em vẫn chưa tham gia hội nhóm nào đúng không? Thật sự không cân nhắc tham gia giáo hội thần Rast của tôi sao? Không có nhiều công việc và nhiệm vụ đâu, chỉ cần tin tưởng ngài, có thời gian đến tụ tập một chút là được, học phần cũng không ít!"
Diêu Dao lùi lại giữ khoảng cách an toàn hai mét với hắn, lạnh lùng giơ tay lên: "Tôi từ chối!"
Cô chỉ cần biết rằng hội nhóm có học phần là được.
Sau đó, cô sẽ tìm đại một hội nhóm nào đó để "tham gia" là có thể kiếm được học phần, hoàn toàn không cần phải tiếp xúc với thể loại "tâm cơ","vua đánh bắt" này.
Nếu không phải vì quá bất lịch sự, Diêu Dao còn muốn bịt mũi lại, sợ rằng hít thở cùng không khí với Grid cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
"Dao Dao!"
Mặc Địch vội vàng lao đến cửa thư viện, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lấm tấm mồ hôi, không chút do dự gạt người máy bảo vệ sang một bên để mở đường cho mình, rồi tiến đến bên cạnh Diêu Dao, vô cùng thuần thục ôm lấy cánh tay cô.
Người máy bảo vệ: [... ]
Diêu Dao: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Mặc Địch: "Ôi, không phải tôi định học cùng cậu tiết thực hành à? Nhưng khi tôi đăng ký thì lớp đó đã đầy hết rồi, tôi khó khăn lắm mới chạy đến được đây. Tối nay tôi muốn cùng cậu vào chiến trường mô phỏng..."
Cô nàng tựa vào người Diêu Dao, làm nũng không chút ngại ngùng, thân mật đến kỳ cục.
Diêu Dao: "Được thôi, nhưng chuyện này cậu nhắn tin cho tôi là được mà?"
"..."
Lần đầu tiên trong đời Mặc Địch muốn gán mấy chữ "không hiểu chuyện yêu đương" cho một cô gái.
"Tôi đi học cùng cậu nhé, tối nay chúng ta lại cùng nhau vào chiến trường mô phỏng..."
Nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp mỗi người một vẻ, lại đều có tinh thần lực cực cao, Grid càng không muốn để hai con cá lớn này cứ thế tuột khỏi tay hắn.
Hắn tiến lên một bước, đeo lên chiếc mặt nạ ôn hòa tiêu chuẩn đã lừa gạt vô số cô gái ngây thơ, ánh mắt lấp lánh những tia sáng, thuần thục nắm bắt khí chất thanh nhã như trời quang.
"Giữa chúng ta có lẽ đã hiểu lầm gì đó, tôi có thể chứng minh thành ý của mình cho các em..."
Khuôn mặt Diêu Dao lập tức tối sầm lại, cô không ngờ người này lại ngông cuồng đến mức đánh chủ ý lên cả hai người, chưa kịp nổi giận thì đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo...
"Cút ngay!"
"..."
Mặc Địch thờ ơ liếc Grid một cái, như thể đang nhìn một con kiến không đáng nhắc tới, đôi mắt hồng ngọc to tròn thậm chí không phản chiếu lại hình dáng hắn.
Cứ như thể bọn họ vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, việc đối mặt với nhau chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, và sự tồn tại của hắn còn ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà chiều của Mặc Địch.
"Đừng dùng tầm nhìn "ếch ngồi đáy giếng" để ngắm trăng sáng, đồ vô lễ!"
Diêu Dao hơi ngạc nhiên nhìn Mặc Địch, người vừa rồi mới biểu diễn màn "lật mặt" ngoạn mục, và Mặc Địch cũng lập tức nở nụ cười ngọt ngào không tì vết khi Diêu Dao nhìn sang.
Diêu Dao: "..." Chào cậu,"kẻ hai mặt" lừng danh.
"Dao Dao à, cậu vẫn còn quá hiền lành với những kẻ không biết điều này."
Mặc Địch nói với giọng trách móc, kéo cô đi thẳng ra ngoài.
"Lễ phép là thứ chỉ dành cho những người có học thức, còn những kẻ chặn đường làm mất thời gian thì cậu hoàn toàn có thể mạnh bạo hơn mà?"
Diêu Dao lần đầu tiên bị nói là quá lễ phép, có chút khó tin.
Cô liên tưởng đến người máy bảo vệ vừa bao vây họ, ngập ngừng nói: "Đánh nhau trực tiếp có sao không? Không bị phạt à?"
Mặc Địch: "Cậu có vẻ không hiểu lắm về Thương Hải nhỉ? Ở Bắc Minh chỗ nào mà chẳng có camera, ai gây sự trước nhìn là biết rõ ràng, chẳng cần phải qua quy trình nào đâu."
"Với lại... không phải cậu còn có tôi chống lưng ư?"
Nói rồi Mặc Địch ngẩng đầu, vỗ ngực, lộ rõ sự tự tin tuyệt đối.
"Nếu tôi không giải quyết được, tôi sẽ gọi chị Venus giải quyết cho cậu!"
Diêu Dao bị Mặc Địch kéo đi, quả thật bắt đầu suy nghĩ lại về sự do dự, thiếu quyết đoán của mình, cô vẫn đang dùng cách giao tiếp của thế kỷ 21 để đối xử với người ở thời đại này, đúng là không hợp lý.
Thế giới cô từng sống vốn yên bình và thoải mái, nên việc cô điềm đạm, lịch sự là không thành vấn đề.
Nhưng thời đại này thì khác.
Mặc Địch có chỗ dựa là điều kiện của chính cô nàng.
Diêu Dao tuy cũng có chỗ dựa, nhưng cô lại muốn trở nên mạnh mẽ hơn bằng thực lực, để những kẻ bất lịch sự kia phải câm miệng.
Không hiểu sao, Diêu Dao rõ ràng rất ghét kỳ thi khai giảng đã mang lại nhiều nỗi đau cho mình, nhưng lúc này ký ức kia lại đột nhiên ùa về.
Có lẽ lúc đó cả tinh thần lẫn thể xác đều ở trong trạng thái đau khổ tột độ, cho nên hình ảnh và cảm giác quả thực vẫn còn như mới.
Đúng rồi.
Nỗi đau của cô là thật, cảm xúc bùng nổ như dung nham núi lửa cũng là thật.
Diêu Dao rơi vào suy tư.
Lúc đó, hình như ngoài cơn phẫn nộ khó kiềm chế, cảm xúc duy nhất của cô là... sảng khoái.
Niềm vui sướng khi trút bỏ hết những cảm xúc phức tạp, khi được là chính mình mà không cần bận tâm đến ánh mắt người khác, khi nhìn thấy sự kinh ngạc và sợ hãi của những người chọc giận cô.
Diêu Dao vừa kinh hãi trước sự thay đổi của bản thân, không biết tại sao mình lại như vậy, càng không biết sự biến đổi tiềm ẩn này sẽ mang lại ảnh hưởng đáng sợ như thế nào khi cô trở về thế giới cũ.
Nhưng mặt khác, cô lại không tự giác được mà phấn khích vì sự thay đổi đó.
Cô không muốn chiến đấu vì tinh hệ nào, không muốn chiến đấu vì thế giới xa lạ này.
Nhưng cô sẽ sẵn lòng chiến đấu vì chính mình.
Ký ức bắt đầu tua ngược, hình ảnh trong đầu Diêu Dao cuối cùng dừng lại ở trận đấu nghệ thuật hoa tưởng chừng bình thường đó.
Tây Môn Ninh đứng dưới ánh đèn rực rỡ, còn cô đứng trong bóng tối.
Có lẽ từ lúc đó, khát vọng chiến thắng của cô đã bắt đầu nảy mầm.
Diêu Dao lần đầu tiên trong tình trạng vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo mà phân tích chính mình, đến nỗi không hay biết hai người đã đến điểm huấn luyện Thùy Vân Thiên Trì từ lúc nào.
"Ôi chao, Diêu Dao đến rồi!" Giáo sư Tắc Lôi nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên mặt Diêu Dao, vui vẻ mở lời.
"Đây là gặp chuyện gì tốt à? Cảm giác như em đã thông suốt hẳn ra vậy."
Diêu Dao lắc đầu, nở nụ cười.
"Không có ạ, chỉ là tối nay em muốn đi thử thách chiến trường mô phỏng, nên mới điều chỉnh lại trạng thái tinh thần thôi ạ."
"Ồ! Không tồi không tồi, chúc em sớm có thành tích tốt nhé, cô rất kỳ vọng vào em, trước đây ở Lê Bạch Tinh, luồng điện quang mà em ném ra quả thực đẹp như sao băng trên trời!"
Nói rồi, trên mặt giáo sư Tắc Lôi lộ ra vài phần say mê.
Mặc Địch cũng gật gù tán thành: "Em cũng thấy vậy! Thật sự là quá mạnh mẽ!"
Diêu Dao cứng đờ cả người.
Thôi đừng khen nữa, cô chịu không nổi.
Cô đã cảm thấy xấu hổ đến mức bắt đầu muốn đào hố chôn mình rồi.
Không biết có phải vì đã nghĩ thông suốt hay không, trong buổi học này Diêu Dao thể hiện tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, thậm chí đánh giá của Thương Hải còn cao hơn hôm qua 11%.
"Ở chiến trường mô phỏng, em phải nhớ một điều, người mới bắt đầu thì về lý thuyết sẽ không bị xếp vào những trận chiến quá khó đâu, nhưng em cũng nên cẩn thận một chút."
Trên đường đi bộ về ký túc xá dưới ánh trăng, Diêu Dao vẫn suy nghĩ về lời cô Tắc Lôi nói lúc ra về.
Cô cứ cảm thấy những lời này... đặc biệt giống như một "lá cờ đỏ" sáng chói, cảnh báo điều gì đó.
Tuy Diêu Dao luôn bị người khác nói là mình may mắn, nhưng tự bản thân cô lại không cảm thấy vậy.
Cảm giác bất an này kéo dài cho đến khi cô nằm vào khoang mô phỏng, nhắm mắt lại.
[Đã kết nối - Chiến trường mô phỏng liên hợp. ]
[Đang ghép cặp... ]
[Đã ghép cặp cho bạn vào trận ngàn người, môi trường: Núi lửa rực cháy. ]
Tốt lắm.
Linh cảm bất an đã thành hiện thực.
Trước khi vào khoang thực tế ảo, Mặc Địch còn nói với cô rằng người mới thường sẽ được ghép vào trận hai mươi, năm mươi, thậm chí là trăm người.
Loại trận vượt quá 500 người cơ bản đều là những chiến trường liên hợp đặc biệt được thiết kế vào những thời điểm cố định trên nền tảng.
Dòng khí nóng bức cuồn cuộn, Diêu Dao mở mắt trong làn khói nồng nặc, cô bò dậy từ mặt đất, cô lại có cảm giác như mọi chuyện đã được an bài "trong dự kiến".
"Ơ? Sao lại có một cô em tân binh ở đây? Bị ghép nhầm vào à?"
Một người tiến đến trước mặt Diêu Dao, kinh ngạc nhìn cô, không kìm được đưa tay xoa xoa mái tóc trắng mềm mượt của cô.
"Em biết xác suất tân binh được ghép vào trận ngàn người thấp đến mức nào không?"
Ánh mắt Diêu Dao dừng lại trên người đang vuốt đầu mình, một cảm giác khó thở dâng lên.
Chỉ thấy trang phục của anh ta chủ yếu là nền vàng chữ trắng, huy hiệu trên ngực rõ ràng là một chữ S viết hoa.
Diêu Dao liếc nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, thầm niệm ba lần trong lòng: "Đời người như kịch, tất cả đều nhờ kỹ năng diễn xuất."
Trời ạ, tất cả đều là người trường Saint, cô đây là trực tiếp rơi vào căn cứ của quân địch rồi!
Cô cúi đầu nhìn lại mình, áo sơ mi trắng đơn giản, quần đùi đen và giày thể thao, không có chút trang trí hay hoa văn nào, hình ảnh một "gà mờ" 0 điểm tích lũy hoàn hảo che giấu thân phận thật sự là người Bắc Minh của cô.
"Em gái đừng lo lắng, mới khai giảng mà đã dám vào chiến trường mô phỏng là rất tuyệt rồi, em cứ đi theo chúng tôi mà học hỏi, bảo vệ tốt bản thân là điều quan trọng nhất."
"Em sẽ cố gắng!"
Diêu Dao không chút do dự đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt mong chờ và ngưỡng mộ nhìn những "đàn anh","đàn chị" xung quanh đang cổ vũ hoặc an ủi cô.
Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt trong veo đầy chân thành, thân hình mảnh mai dường như chưa trải qua huấn luyện thể lực, xinh đẹp mà vô hại, như hoa quỳnh nở về đêm.
Bên cạnh, một nam sinh đang lắp ráp súng khinh thường liếc sang, lạnh lùng nói:
"Đây là chiến trường, không phải là nhà trẻ đâu, nếu sợ thì trốn ra phía sau đi, đừng dễ dàng tặng mạng cho lũ chó Bắc Minh kia."
"Sao lại nói chuyện như vậy hả Tây Môn Thần, em gái này vào được, chị gái ruột của cậu không vào được thì cậu lại trút giận lên người khác à?"
Người bên cạnh đấm vào vai Tây Môn Thần, trong tiếng cười đùa không kiên nhẫn, Diêu Dao thấy mái tóc xoăn ngắn màu nâu cháy của hắn.
Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, Tây Môn Thần phát hiện ra định buông lời ác độc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và trong trẻo của cô, hắn lập tức nghẹn lời.
Hắn há miệng trợn mắt một lúc lâu, cuối cùng vành tai đỏ bừng, nói to nhưng yếu ớt: "Tôi không có đùa với cô đâu, nên tự biết mình phải làm gì, đừng xen vào chuyện người khác, tự lo liệu đi!"
Như một quả pháo xịt, không nổ, cũng chẳng có chút uy lực nào.
Diêu Dao không hề bị lời hắn làm tổn thương một chút nào.
Nói đúng hơn, đây chẳng qua là một câu nói mạnh miệng không mang tính sỉ nhục nào, so với những áp bức cô đã trải qua ở thời đại này thì quả là "nhỏ bé" không đáng nhắc tới.
Diêu Dao nhìn bóng lưng hơi cứng đờ của Tây Môn Thần, nghe "đàn chị" bên cạnh an ủi cô rằng Tây Môn Thần không có ý xấu gì chỉ là miệng độc.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào: "Em biết, không sao đâu ạ!"
Đương nhiên là không sao.
Dù gì, những người nhà Tây Môn, bất kể họ làm gì, trong mắt cô đều đã bị kết án tử hình.
Diêu Dao đột nhiên cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị hơn.
Tây Môn Ninh kiêu căng, ỷ thế hiếp người, và Tây Môn Thần, người không biết sự thật nhưng lại vô điều kiện giúp đỡ chị gái mình để hãm hại "kẻ thứ ba" trong mắt hắn, nữ chính nguyên tác.
À.
Diêu Dao thu hồi tầm mắt, bước theo "đàn chị" đang nhỏ nhẹ dẫn cô đến nơi an toàn hơn ở bên sườn trận doanh, giẫm lên những cành cây khô trên mặt đất nham thạch cứng rắn, phát ra tiếng vỡ vụn mục nát khe khẽ.
Sẽ không ai trong bọn họ có thể thoát được.