Chương 4

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:06

"Chào em, tôi là Daphne, giáo sư của Học viện Saint. Tôi vừa được nghe từ cậu học trò bất hiếu của mình về thành tích xuất sắc của em, và tôi chân thành mời em vào Học viện Saint, trở thành học trò của tôi. Tất nhiên, nếu em không hài lòng với tôi, em cũng có thể chọn giáo sư khác." "Em đã nghe nói về học viện Saint chưa? Trường chúng tôi có không khí hòa thuận, dạy dỗ theo năng lực từng người, xếp trong top 10 toàn tinh tế, có thể cung cấp cho em điều kiện vô cùng tốt, chỉ cần em đề xuất, chúng tôi đều có thể đáp ứng." Trên màn hình quang não hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, nụ cười tươi tắn và dịu dàng của bà lại khiến Diêu Dao có một cảm giác bất an kỳ lạ như thể mình là con mồi đang bị theo dõi. Diêu Dao ngập ngừng một chút, giơ ngón tay chỉ về phía mình. "Cô chắc chắn là em sao?" Diêu Dao trân trân nhìn giáo sư Daphne vui vẻ gật đầu, sau đó nghi ngờ cúi xuống nhìn chiếc quang não rách nát trong tay mình, cô còn chưa bắt đầu làm bài kiểm tra lý thuyết mà! Mấy người có phải đang trêu đùa tôi không? Vẻ mặt Diêu Dao hiện rõ sự khó hiểu. Còn Daphne nhìn biểu cảm của cô nhanh chóng nhận ra điều không ổn, đôi mắt màu tím lập tức chuyển sang Lục Từ Tu, ra hiệu: Em ấy không biết mình có tiềm lực cấp S? Lục Từ Tu lắc đầu. Có vẻ như anh ấy cho rằng việc không nói cho thí sinh biết cấp độ "tiềm lực" mới là hợp lý và đúng quy định. "..." Nói thật, một giáo sư chín chắn và chu đáo như bà làm sao lại có một học trò cứng nhắc và không hiểu hoàn cảnh như vậy chứ? Ngay cả Daphne, người được tôn vinh là giáo sư danh dự, cũng có một khoảnh khắc muốn đá người này ra khỏi danh sách học trò mình. Bà cụp mắt trầm tư một lát. Nhưng, đây có lẽ là một cơ hội tốt cũng nên. "Việc chọn trường học không cần vội đâu nhé." Một giọng nói thong thả từ cửa truyền đến, Ivan với nụ cười đầy ẩn ý bước vào, trên tay anh ta cầm một chiếc quang não hoàn toàn mới, đi đến trước mặt Diêu Dao đưa cho cô. "Trên đó có hướng dẫn quy trình, em có thể xem qua." Đồ chó Bắc Minh! Anh ta vừa đến, Daphne đã nhận ra mục đích của bọn họ. Chính là giữ chân ngôi sao tương lai này tại địa điểm thi, cho đến khi người của phòng tuyển sinh nhà họ đến. Đúng vậy. Đối với một người có tiềm lực cấp S, bài kiểm tra lý thuyết của cô bé hoàn toàn không quan trọng, điều quan trọng là rốt cuộc cô bé có nằm trong tầm kiểm soát của họ hay không. Lần này, Daphne không hề gây tranh cãi công khai như lời đồn về mối thâm thù không đội trời chung giữa Học viện Saint và Học viện Bắc Minh, gặp mặt là cãi vã sống chết. Bà ngắt liên lạc, thúc giục người của mình nhanh chân hơn. "Đưa tinh hạm nhanh nhất của các cậu đến hành tinh rác rưởi đó, bây giờ không đi thì đợi đến bao giờ? Cái gì? Vòng phòng thủ tinh hệ Kinh Chập chặn các cậu lại?" Daphne "hét" một tiếng không kiên nhẫn. "Tin tức không giấu được đâu, tiết lộ một chút cho bọn họ, người của các cậu cứ đi trước đã, nếu để cấp S tương lai rơi vào tay đám đó thì cuộc thi sau này sẽ thế nào?" Chờ Daphne cắt liên lạc, bà nhớ lại cô gái nhỏ mình vừa nhìn thấy. Bà thường không cố tình chú ý đến vẻ bề ngoài của một người, mà quan tâm hơn là vào thực lực và địa vị của bản thân người đó. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Diêu Dao, Daphne lại phát hiện, rõ ràng cô gái gầy yếu người đầy bụi bặm, nhưng đôi mắt khi ngước lên lại trong veo và sáng ngời. Rõ ràng cơ thể yếu ớt, nhưng lại toát ra một vẻ đẹp bệnh tật kỳ lạ. Cô như một viên đá quý phủ bụi trần, chỉ cần lau nhẹ một chút là sẽ tỏa ra ánh sáng chói lóa. Diêu Dao với tâm trạng bất ổn bắt đầu bài kiểm tra lý thuyết. Mặc dù cô nhận biết được mặt chữ thời đại này nhờ ảnh hưởng của nguyên chủ, nhưng các câu hỏi lại chứa đựng một lượng lớn nội dung liên quan đến công nghệ tương lai. Ví dụ như những điều cần chú ý khi sử dụng quang não, quy trình bảo dưỡng cơ giáp, phân biệt và bảo vệ thực vật các hành tinh... Diêu Dao lướt quang não với vẻ mặt vô cảm. Cô chỉ có thể cố gắng chọn lựa dựa vào lý trí và logic của mình, cho đến khi gần nửa ngày mới điền xong cả tờ bài thi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ơn trời chỉ có trắc nghiệm. Lục Từ Tu lại nhăn mày khi xem bài thi của Diêu Dao, dường như hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại thiếu kiến thức cơ bản đến mức này. Cô bé sống tách biệt với thế giới trong nhiều năm đến vậy ư? Còn Ivan bên cạnh thì hoàn toàn không để tâm. Thiên tài không có kiến thức cơ bản thì sao chứ? Hoàn toàn không liên quan mà! Thiên tài chẳng phải nên là người không có kiến thức cơ bản ư? Diêu Dao chỉ cảm thấy mình đã hoàn thành bài kiểm tra trong trạng thái mơ hồ. Lúc này trời đã sáng, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên. Lục Từ Tu nhìn ra ngoài, nơi các thí sinh bắt đầu chen chúc, xếp thành hàng dài, nhìn về phía Diêu Dao đang chần chừ, anh ấy mở miệng: "Em có ngại đến phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi không? Sau khi có kết quả thi, sẽ có tinh hạm chuyên dụng của trường đến đón em." "Hả? Em... có thể tiếp tục ở đây sao?" Lục Từ Tu nhìn ánh mắt hơi căng thẳng của cô, anh ấy có chút chột dạ gật đầu. Ngay khi Diêu Dao vui vẻ nhảy xuống ghế, đeo ba lô chuẩn bị đi theo Ivan, rời khỏi phòng dọc theo hành lang dài, sắp sửa đến phòng khách để nghỉ ngơi. Một giọng nói chói tai bỗng vang lên ở cửa. "Diêu Dao! Tao nhìn thấy mày ở trong đó, cút ra đây về nhà với chúng tao! Ai cho phép mày tự tiện trốn nhà ra ngoài thi cử? Mày đúng là to gan lớn mật, muốn làm phản tận trời sao?" Bước chân Diêu Dao đột ngột dừng lại. Cô mở choàng mắt, đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy cha mẹ nhà họ Diêu thô lỗ đẩy nhóm thí sinh ở cửa ra, ngang nhiên chen ngang giữa đám đông mà đi tới, chẳng màng đến ánh mắt ghét bỏ và phản cảm của các thí sinh khác. Họ lao đến, vẻ mặt dữ tợn xông về phía Diêu Dao, tay giơ cao, mắt thấy sắp giáng xuống mặt cô. Ngay khoảnh khắc bàn tay giơ lên, luồng gió mang theo dường như cũng trở nên sắc bén lạ thường. Diêu Dao theo bản năng muốn lùi lại một bước, cơ thể này lại phản ứng như bị sốc, chỉ cần nhìn thấy bàn tay giơ lên là đã cảm nhận được đau đớn trước rồi. Cử động đi chứ? Tránh ra đi! Tại sao lại không nhúc nhích vậy? Đồng tử Diêu Dao co rút lại, nghiến chặt răng, nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích, ảnh hưởng mà nguyên chủ để lại như khắc vào đại não, ngăn cản cô điều khiển cơ thể. Đôi tay cô run rẩy bấu chặt vào cánh tay, thậm chí còn cấu ra vết máu trên người, nhưng chỉ có thể cảm nhận được sự ngạt thở vô tận, nhìn bàn tay lớn kia ngày càng tiến gần mình, luồng gió từ lòng bàn tay đã áp sát đến tận mắt. Chỉ còn gang tấc. "Bang." Ivan dẫn đường cho Diêu Dao quay đầu tiến lên, một tay khống chế hai người vừa xông vào, nhanh như chớp lật đôi tay, đồng thời ấn họ xuống đất. "Tôi đã nói rồi mà. Người không liên quan không được vào khu vực thi, cái thông báo to đùng ở cửa không nhìn thấy sao?" Mặt anh ta vẫn mang nụ cười, nhưng sắc mặt lại đen như than, đầu gối đặt trên mặt đất, ghì chặt hai người đang la hét giãy giụa, động tác nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, như nước chảy mây trôi, không chút tốn sức. Khoảnh khắc này, không khí vốn đang dừng lại dường như đột nhiên khôi phục sự lưu thông. Ánh mắt Diêu Dao hoảng hốt một chút, chợt giành lại quyền kiểm soát cơ thể. Trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn, sự kinh hãi và chua xót theo bản năng của cơ thể nhanh chóng bị kìm nén. Mẹ Diêu vùng vẫy cánh tay, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ đành la lớn. "Buông tôi ra! Tôi chỉ là đến tìm con gái nhỏ trốn nhà của tôi, nó cầm tiền trong nhà rồi bỏ chạy, hoàn toàn không màng đến sự an nguy của cả nhà chúng tôi, chỉ ích kỷ lo cho bản thân mình!" "Chúng tôi đến tìm nó là lẽ đương nhiên, tên ngoài cuộc như cậu dựa vào cái gì mà bắt giữ chúng tôi! Nếu còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!" "Á!" Giọng nói the thé như dao mỏng lướt trên kính, đâm thẳng vào tai người khác, nhức nhối. Ở bên ngoài có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào, như thể không ai nghĩ rằng hôm nay, một kỳ thi quan trọng như vậy, lại xem được một màn kịch lớn đến thế. Có người xếp ở hàng phía sau ồn ào nói: "Nếu thi xong rồi thì về với người nhà đi, làm gì mà chiếm dụng tài nguyên công cộng thế?" "Con bé tự mình chạy ra ngoài đương nhiên là không đúng rồi, một mình không an toàn chút nào, còn không nghe lời người nhà, sau này sẽ không gả được đâu." "Ai? Kia không phải nhà họ Diêu sao, tôi nhớ tinh thần lực của cô bé chỉ có cấp C thôi, chẳng làm nên trò trống gì, sao còn không mau đi, ở đây làm mất mặt quá." Ivan đứng dậy, ban đầu anh ta không mấy để ý đến những tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng khi nghe thấy từ "cấp C" thì khó hiểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Cái gì mà cấp C chẳng làm nên trò trống? Giữa bao nhiêu người, cha mẹ nhà họ Diêu nằm trên đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, chật vật không thôi. "Đồ chó không biết điều nhà mày, hôm nay mày phải đi gặp..." Cha mẹ Diêu vẫn còn la hét, rồi bị người nhân viên bên cạnh sốt ruột bịt miệng lại. "Tôi không phải cấp C." Xung quanh chợt im lặng. Diêu Dao tiến về phía trước vài bước, bước chân vững vàng và kiên định, cô đứng trước mặt mọi người, nhìn xuống khuôn mặt sưng phù như đầu heo của cha mẹ Diêu đang ngã lăn. "Mới vừa kiểm tra ra, tôi là cấp A đấy." Ngay sau đó cô ngẩng đầu, ánh mắt như kim châm nhìn về phía Diêu Dục đang hoảng loạn trong đám đông. "Tôi nhớ,"chị gái" luôn thích cười nhạo tôi, chẳng qua cũng chỉ có cấp B thôi nhỉ?" Cái gì? Cấp A! Diêu Dao, người luôn bị họ coi thường, xem như cỏ rác mà tùy tiện đối xử, thế mà lại có thể đạt cấp A, cô ta chẳng phải chỉ có cấp C sao? Cha mẹ Diêu nằm sát mặt đất không thể nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Dao, đối mặt với ánh mắt châm chọc của đứa con gái mà ngày xưa họ coi là phế vật, mặt đầy vẻ không dám tin. Chiếc áo khoác cũ nát không mấy lớn của Diêu Dao như không có công dụng, còn bị lọt gió, hai má cô hóp sâu, hốc mắt cũng có chút hõm vào, trước mắt là quầng thâm vì thiếu ngủ. Phần lớn mọi người cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là chuyện không liên quan đến mình thì họ thờ ơ, những người vốn định thừa nước đục thả câu tùy tiện châm chọc mấy tiếng cũng im bặt ngay khi nghe thấy từ "cấp A". Đó là cấp A đấy! Trần Vân Tinh nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy dù chỉ một cấp A nào! Ánh mắt họ nhìn Diêu Dao lập tức chuyển biến 180 độ. Ivan ở bên cạnh phụ họa nói: "Tôi cũng thấy rất lạ, tại sao em ấy lại bị kiểm tra ra cấp C, là thiết bị kiểm tra trên hành tinh của các người có vấn đề, hay là người quản lý thiết bị có vấn đề vậy?" Diêu Dao đầy vẻ ghét bỏ nhìn hai người sắc mặt biến đổi đang ngã lăn dưới chân mình. Tối hôm qua, khi cô chạy trốn khỏi nhà đã cẩn thận và chật vật đến mức nào, cho đến bây giờ vẫn còn cảm thấy cổ họng nóng rát và khó chịu. Gió đêm lạnh buốt, con hẻm bẩn thỉu, những cuộc ẩu đả thường xuyên liên lụy đến người khác... Vô số đoạn ký ức cuối cùng hội tụ lại thành hình ảnh những kẻ ác trong căn phòng cũ nát giẫm đạp tùy tiện lên cơ thể và nhân cách của cô. "Thật bẩn thỉu." Diêu Dục lập tức đẩy đám đông xông tới, che chắn trước mặt cha mẹ mình, nhưng cũng nhanh chóng bị nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh túm lấy tay, cô ta vừa giãy giụa vừa la to về phía Diêu Dao. "Mày có tư cách gì mà nói những lời khinh thường đó? Nhiều năm như vậy mày ăn của nhà, dùng của nhà, bây giờ kiểm tra ra thành tích tốt là có thể đối xử với cha mẹ mình thái độ đó sao? Mày tưởng mình kiểm tra ra cấp A là sẽ phát đạt, còn chưa biết có trường học nào nguyện ý nhận mày đâu!" "Đương nhiên là có." Bên ngoài trong chốc lát yên tĩnh hẳn. Ngay sau đó truyền ra mấy tiếng vỗ tay "Bốp, bốp, bốp", trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối này, âm thanh vỗ tay như tiếng chim hót buổi sớm mai trong lành. Chỉ thấy từ đám đông đột nhiên nhường ra một con đường. "Chúng tôi nguyện ý trả mọi giá, mời em Diêu Dao gia nhập Học viện Bắc Minh của chúng tôi." Giọng nói trầm bổng kia mang theo sự hài lòng và tán thưởng vô cùng, mỗi một chữ đều toát lên sự chân thành. "Cô bé xinh đẹp và mạnh mẽ, em định sẵn sẽ trở thành một thành viên của trường chúng tôi." Cùng với tiếng giày da đạp trên mặt đất vang lên rõ ràng, một đoàn người cũng đồng thời đi tới. Người đàn ông trung niên dẫn đầu đeo kính mắt tròn, tóc hoa râm, thân hình gầy gò và cao ráo, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành và khéo léo, ánh mắt chân thành nhìn Diêu Dao, như thể đang nhìn thấy một ngôi sao giáng trần, một kho báu khổng lồ. Những người còn lại đi phía sau ông ấy, mỗi người đều mặc áo khoác màu xanh pha trắng tuyết, nhưng kiểu dáng khác nhau. "Xem ra, chúng ta đến đúng lúc rồi."