Chương 43

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:04

Xa hoa trụy lạc, người qua lại trên phố đông đúc không ngớt. Trên không trung, những màn hình ảo phát ra ánh sáng điện tử đủ màu chớp tắt liên tục, chói lóa cả mắt. Cho nên, Tại sao... mọi chuyện lại phát triển thành như vậy? Diêu Dao đi trên con phố thương mại của hành tinh Lê Bạch, trong tay cầm đồ ăn vặt do Mặc Địch - người tự xưng là "trợ thủ đắc lực" của cô, đưa tới. Một lúc lâu sau, cô khô khốc nói một câu: "Đừng nhét nữa, tay tôi cầm không xuể." Mặc dù đúng là rất ngon. Diêu Dao có chút đau lòng một cách kỳ lạ. Rõ ràng hiện tại cô đã có một "đại gia" rồi, giờ lại có thêm một người đang tung tăng chạy theo bên cạnh mình để phung phí tiền bạc, giúp cô tiêu xài. Chi phí học tập có Bắc Minh chi trả, chi phí ăn mặc hàng ngày cũng có thể quẹt tài khoản của "đại gia" đó! Hình như cô đã hoàn toàn thoát khỏi cảnh nghèo khó? Nhưng không biết có phải vì trước đây nghèo khổ một thời gian dài hay không, cô nhìn Mặc Địch tiêu xài phung phí, giống như một kẻ ăn chơi trác táng, hận không thể bao trọn nửa con phố để làm mình vui lòng... Mấy thứ này đều đắt quá! Đây là hành tinh thương mại giàu có và đông đúc sao? Mặt Diêu Dao đầy vẻ không thích ứng. Với bộ dạng hiện giờ của cô, nếu là lúc bình thường, đứng giữa con phố phồn hoa này chắc chắn sẽ bị người ta chê cười. Nhưng... Cô công chúa nhà họ Mặc, vốn trước đây còn ngang ngược kiêu ngạo, lúc này lại bám chặt lấy tay Diêu Dao, ôm không rời. Thậm chí Diêu Dao còn nghi ngờ, nếu không phải trên đường phố, có lẽ cô nàng đã tưởng tượng mình như con gấu túi ôm thân cây mà bám vào người cô rồi. Thế nên ánh mắt người khác nhìn Diêu Dao lập tức thay đổi!... Cô gái này, có chút tài năng! "Cậu không cần đi làm thủ tục sao? Nếu muốn chuyển đến Bắc Minh." Diêu Dao cố gắng phá vỡ cái bầu không khí màu hồng kỳ lạ do một mình Mặc Địch mạnh mẽ tạo ra. "Dao Dao, cậu đang quan tâm tôi sao?" Lòng Mặc Địch như hoa nở rộ. "Tôi cũng muốn lập tức đến Bắc Minh, đừng lo, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có cả mớ người sẽ làm tốt chuyện này, tôi không cần tự mình đi!" "Ồ..." Nếu cô nàng có thể không ôm chặt mình đến thế thì tốt hơn. Mặc Địch vô cùng nghiêm túc mở miệng, ánh mắt chân thành tha thiết đến cực điểm. "Sự cố lần này là tôi liên lụy cậu, vô cùng cảm ơn cậu đã cứu giúp, ân đức to lớn như vậy, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm, gia tộc Mặc cũng sẽ không bỏ qua!" Diêu Dao: "Không khoa trương đến mức đó đâu, thật sự... Tôi chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo..." "Cậu không cần nói nữa!" Bàn tay nhỏ của Mặc Địch vung lên, vô cùng kiên định mà ngắt lời Diêu Dao trong ánh mắt muốn nói lại thôi của cô. "Trước ngưỡng cửa sống chết không ai có nghĩa vụ phải cứu một người qua đường. Dù lúc đó cậu xuất phát từ tâm trạng nào, nguyên nhân gì, tôi đều vô cùng rõ ràng rằng cậu đã kéo tôi ra một cách dứt khoát từ cái miệng sắp khép lại của con dị thú kia." "Xưa có chuyện ăn quả đào, lấy quả mận để đáp lễ, còn ơn cứu mạng to lớn như thế này thì phải..." Nội tâm Diêu Dao run lên bần bật, cô vội cắt ngang: "Khoan đã, cái này hơi không hợp rồi?" "Rõ ràng cậu có thể thản nhiên chấp nhận lòng tốt của tôi, nhưng cậu lại khiêm tốn từ chối!" Mặc Địch ôm lấy khuôn mặt, trong ánh mắt phảng phất điểm xuyết những vì sao sáng lấp lánh. Diêu Dao cảm giác hình dáng của mình khi đứng trước Mặc Địch dường như bị phóng đại mười mấy lần, tỏa ra thứ hào quang kỳ lạ. Lúc này, tiếp tục nói chuyện với một người đang chìm đắm trong sự cảm động dường như không có bất kỳ ý nghĩa nào. Chờ Mặc Địch bình tĩnh lại rồi sẽ tỉnh táo... thôi. Diêu Dao không chắc chắn mà nghĩ. "Dao Dao, cậu yên tâm, sự kiện lần này tôi sẽ không bỏ qua đâu!" Mặc Địch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vô cùng thuần thục. "Tôi không chỉ báo cảnh sát, mà còn liên hệ gia tộc Mặc và cho người trình vụ án nghiêm trọng lần này đến tay chủ tướng tinh hệ chúng tôi. Nếu vụ án không được điều tra rõ ràng, đến nơi đến chốn, thì tôi sẽ còn tiếp tục gửi khiếu nại lên tòa án Liên Bang." Nói đến cuối lời, giọng cô nàng hơi trầm xuống, như có chút căm hận, nhưng không biểu lộ quá rõ ràng trước mặt Diêu Dao. "Tinh hệ Lục Nghi nói dễ nghe là đồng minh của tinh hệ Kinh Chập, nói khó nghe một chút thì chỉ là một vật trang trí rẻ tiền thôi." Diêu Dao: "..." Hình như nghe thấy từ quen thuộc. "Nhân tiện Dao Dao thuộc tinh hệ nào? Thật sự không có hứng thú gia nhập tinh hệ Tiên Nữ của chúng tôi sao?" Diêu Dao một lời khó nói hết mà nhìn Mặc Địch. Trước đó cô còn cho rằng việc Văn Nhân Thanh tự đến gặp riêng mình để ngăn cản chuyện cô bị lôi kéo là hơi làm quá. Không ngờ còn chưa đến nửa ngày, trước mắt liền xuất hiện một trường hợp y như vậy. Anh ta đúng là thật sự có chút nhìn xa trông rộng. Sau một lúc lâu, Diêu Dao mở miệng dưới ánh mắt tò mò và mong chờ của Mặc Địch. "Tôi ở tinh hệ Kinh Chập." Mặc Địch: "..." Ôi, ôi trời ơi... Thật là... trùng hợp! "Gia tộc Văn Nhân..." Trên mặt Mặc Địch lộ vẻ khó xử, rồi rất nhanh che giấu đi bằng một nụ cười: "Ý tôi là chủ tướng tinh hệ của cậu hẳn là may mắn vì có cậu ở đó, vụ án này sẽ không trở nên quá khó xử đâu." Diêu Dao đầy đồng cảm gật gật đầu: "Tôi cảm thấy cậu nói đúng." Cô liền lập tức báo chuyện này cho Văn Nhân Thanh, như vậy có thể bày tỏ thành ý về việc cô không hề nhận tiền mà không làm gì. Tính ra, cô chính là đồng thời duy trì quan hệ ngoại giao giữa tinh hệ Kinh Chập, Lục Nghi và Tiên Nữ đó! "Vậy chúng ta bỏ mặc cảnh sát phá án, ra ngoài đi dạo phố thật sự không thành vấn đề sao?" Diêu Dao cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi ra một câu chất chứa trong lòng mình nửa ngày, nói rồi còn nhúc nhích ngón tay, khoe ra những món ăn vặt đầy ắp mà cô chỉ mới cắn một miếng nhỏ. Mỗi loại đều ăn một chút, nhưng vì chủng loại quá nhiều nên cô đã lập tức no rồi! Mặc Địch không hổ là người sành sỏi dạo phố, cô nàng mua mỗi loại thức ăn đều rất ngon, đến nỗi Diêu Dao nhìn phần còn lại không ăn hết mà lãng phí thì rất đau lòng. Mặc Địch: "Không sao đâu? Cô giáo của cậu không phải ở đó ư? Cô ấy là người theo dõi toàn bộ quá trình, lại còn là giáo viên đặc cấp Bắc Minh, hẳn là hiểu rõ tình hình hơn hai đương sự là chúng ta chứ?" Thật sự có lý. "Cậu ăn không hết có thể cho nó ăn đấy? Những món này đều là đồ ăn dinh dưỡng cân đối, không có gì là dị thú Hati không thể ăn." Tay Diêu Dao khựng lại, nhìn về phía Lựu Lựu đang cọ bên chân mình, cô ngồi xổm xuống đưa miếng thịt nướng thơm ngon trong tay đến miệng nó. Mặc Địch tò mò hỏi: "Các cậu là người một nhà sao?" Diêu Dao nhìn Lựu Lựu há miệng lớn, ăn đến miệng đầy dầu, đầu thì lắc lư qua lại, cái đuôi cũng không tự giác vẫy vẫy, tựa hồ rất vui vẻ, cô không tự chủ được mà khuôn mặt trở nên dịu dàng. "Ừm, nó tên là Lựu Lựu, lựu trong "thạch lựu"." "Cái tên thật đáng yêu, hy vọng sau này chúng ta có thể sống hòa thuận nhé!" Mặc Địch cười ngọt ngào vươn tay về phía Lựu Lựu vừa ăn xong. Lựu Lựu nhìn Diêu Dao, rồi lại nhìn Mặc Địch, khò khè mấy tiếng, sau đó chật vật vươn móng vuốt. Một người một thú tạm thời đạt thành quan hệ hữu hảo. Diêu Dao như suy tư gì mà nhìn Lựu Lựu. ... Nó đối với Mặc Địch và đối với Văn Nhân Thanh thật sự là hai thái độ hoàn toàn trái ngược. Mặc Địch vốn còn muốn tiếp tục kéo Diêu Dao đi dạo hết đồ ăn rồi tới quần áo trang sức, thậm chí còn muốn kéo cô đi ngồi vòng quay ngựa gỗ, nhưng bị Diêu Dao cứng rắn ngăn lại. Mặt Diêu Dao đầy chân thành nói: "Lần sau nhất định." Mặc Địch vô cùng tiếc nuối: "Được rồi..." Hai người cuối cùng đạt được sự đồng thuận, quay trở lại khu trò chơi đã được kéo dây cảnh giới màu vàng, đang bị cảnh sát vây quanh. Mai Lộ với vẻ mặt nghiêm túc đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo khoác cảnh phục lớn, tay chống eo. Khi thấy Diêu Dao và Mặc Địch đi tới, biểu cảm của cô ấy mới dịu đi vài phần. "Chuyện này điều tra lên có chút phiền phức, liên quan đến gia tộc Mặc và tinh hệ Tiên Nữ, có thể sẽ phải báo cáo từng cấp lên trên, cũng không biết điều tra mất bao lâu." Diêu Dao khó hiểu: "Không tra được dấu vết trên Tinh Võng sao?" Cảnh sát bên cạnh đưa mắt nhìn Diêu Dao, có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ, thở dài. Mai Lộ giải thích: "Chính vì tra được dấu vết quá dễ dàng, cho nên mới thực phiền phức." Mặc Địch kéo cổ tay Diêu Dao, giải thích: "Rất nhiều chuyện nhỏ đều là "rung cây dọa khỉ", quá dễ dàng tìm được dấu vết ngược lại không có gì dùng được. 52 tinh hệ dù bị loại khỏi diện tình nghi hơn phân nửa cũng còn lại mười mấy..." Rõ ràng đã là thời đại tinh tế rồi, hiệu suất thấp như vậy không thành vấn đề sao? Khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, dân số tràn lan, lại không có cách nào nhanh chóng tìm ra manh mối?... Hay là nói, tìm được người rồi, nhưng xử lý mới là việc khó khăn? Diêu Dao rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Cô tỏ vẻ hiểu rõ gật gật đầu, rồi sau đó bỏ qua mấy người đang nói chuyện, một mình đi sang bên cạnh, lấy quang não ra mở chế độ riêng tư, nhấp vào khung chat của Văn Nhân Thanh. Trước đây người này đã nói với cô rằng cách giải quyết vấn đề trực tiếp nhất là báo cảnh sát. Cô rất tò mò, sự tồn tại và hiệu suất của "pháp chế" lừng danh tinh hệ Kinh Chập là ở mức độ nào. [Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!] Khung chat đối diện lập tức sáng lên, nhưng không trả lời ngay. Vài giây sau mới gửi đến một tin... Diêu Dao nhanh chóng tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra trước đó một cách ngắn gọn, sau đó chụp vài tấm ảnh hiện trường cảnh sát đang vây quanh gửi cho anh ta. Nói xong, cô cảm thấy sảng khoái, như thể đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Hỡi vị chủ tướng tinh hệ bất khả chiến bại trong lòng nhân dân Kinh Chập, mau nghĩ cách đi! Còn về diễn biến sau đó của vụ việc, thì chỉ có thể xem biểu hiện của anh ta, là một chủ tướng tinh hệ, lúc này không thể hiện chút thực lực thì khi nào mới thể hiện? Mãi một lúc lâu sau, bên kia dường như mới cân nhắc xong câu trả lời. [Trong thời gian ngắn tôi không thể phán đoán rốt cuộc đây là đơn thuần nhắm vào người gia tộc Mặc mà trùng hợp liên lụy đến em, hay là giả vờ nhắm vào người gia tộc Mặc nhưng thực chất là nhắm vào em, hay còn có tình huống khác. Nhưng nếu đã xảy ra thì tôi sẽ không bỏ mặc. ] [Tôi lập tức liên hệ Venus, để tiến hành trao đổi về vụ án này, nếu có bất kỳ tiến triển nào tôi sẽ liên hệ với em, được chứ?] Văn Nhân Thanh nói xong một đoạn dài như một bài văn nhỏ, Diêu Dao chỉ vừa mới tra được từ công cụ tìm kiếm của quang não, biết Venus là chủ tướng tinh hệ Tiên Nữ. Thậm chí cô còn bất ngờ biết được người ta thế mà có một "nam sủng" tên là Adonis. Không rõ là do biết quá nhiều hay là vì tên của họ quá giống câu chuyện thần loại kinh điển mà cô cảm thấy... hơi kỳ lạ. Diêu Dao khó khăn kéo sự chú ý trở lại, nhìn câu trả lời vô cùng đáng tin cậy của ông chủ mình, cô an tâm, rồi mặt mày nghiêm túc đáp lại một chữ [Được], kết thúc cuộc đối thoại này. Nói xong cô chợt phát hiện một vấn đề. Tại sao câu trả lời này của cô, lại giống như cô mới là ông chủ... Mặt Diêu Dao đầy vẻ phức tạp nhìn lại màn hình, quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra. Cứ, cứ như vậy đi! Cô xoay người đi tới, Mai Lộ liền đặt một tay lên vai Diêu Dao, ôm lấy cổ cô: "Đi, chúng ta về Bắc Minh! Chuyện đời đã thấy đủ rồi, cũng gần đến lúc về trường học chuẩn bị nhận thưởng và đi học thôi!" "Nhận thưởng? Nhận thưởng gì? Không hổ là Dao Dao, thật là quá lợi hại!" Mặc Địch như một diễn viên phụ nhanh chóng tiếp lời. Diêu Dao: "..." Tôi muốn nói, có thể nào chờ làm rõ là cái gì rồi hãy khen không? Sao mà cứng nhắc thế? Tuy nhiên... "Cậu muốn về cùng chúng tôi không?" "Đương nhiên, tôi đã làm xong thủ tục rồi mà!" "..." Nhanh thật! Có người ra cửa chỉ dắt theo một con chó, về trường học thì trên tay lại dắt thêm một người nữa. Ngồi trên tinh hạm trở về, sau khi đến tinh hệ Bắc Minh, Mặc Địch cuối cùng cũng vì gia tộc Mặc kéo đến rầm rộ tìm người mà sụt sùi bị đón về. Diêu Dao mệt mỏi ôm theo Lựu Lựu về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật say. Ngày hôm sau, cô bị mấy xúc tu máy móc của Tiểu Kim kẹp từ trên giường lên. Diêu Dao mở mắt ra, cả người bị kẹp lơ lửng trong không trung, hoảng sợ nhìn "quản gia" Tiểu Kim nhà mình. "Chủ nhân, nếu còn không tỉnh ngài sẽ không kịp buổi lễ trao giải! Tiểu Kim rất lo lắng cho ngài!" Rốt cuộc là ai đã thiết kế hệ thống hành động của người máy này chứ?