Dưới tán cây cao thẳng, con dị thú với bề ngoài giống hệt một con nhện khổng lồ đang há mồm thở dốc, bốn đôi mắt kép đen nhánh và cổ quái trên đầu nó gắt gao khóa chặt mục tiêu dưới gốc cây.
Phảng phất như nó có một khung dệt vô hình, tám chiếc chân dài ngắn khác nhau di chuyển sột soạt, không ngừng nhả tơ quấn quanh "con mồi" rồi kéo lên.
"Ưm... Ưm!"
Mặc Địch gần như bị quấn thành một cái kén trắng hình người, không ngừng bị kéo lên cao với tốc độ rất nhanh.
Nhưng cô nàng càng giãy giụa, sợi tơ kia càng siết chặt.
Trong tiếng nức nở, Mặc Địch cảm thấy vài phần khó thở, cảm giác bị ép chặt kịch liệt khiến mặt cô nàng đỏ bừng.
Cô nàng thực sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cái miệng liên tục đóng mở nhã chất nhầy và mấy đôi mắt kép dày đặc kia.
Chỉ là... Đau quá! Sao lại đau đến vậy?
Trò chơi này rõ ràng không có, cũng không nên thiết lập mức độ mô phỏng đau đớn cao đến thế chứ?
Cả người Mặc Địch không thể nhúc nhích, sự sụp đổ bộc lộ rõ.
Xung quanh không có công cụ nào để cô nàng dùng làm vũ khí, kỹ năng điều khiển gió mà cô nàng giỏi nhất cũng không thể sử dụng, Mặc Địch gần như đã bị phế đi một nửa.
Có rất nhiều hệ và khả năng của tinh thần lực, nhưng đáng tiếc cô ta chỉ là tân sinh Saint, nên vẫn chưa học được.
Vì thế, giờ phút này Mặc Địch bị sợi tơ kéo xoay người lại, nhìn thấy con dị thú khổng lồ gồ ghề che kín trời đất, liền hận không thể trợn mắt trắng dã.
Mặc Địch không ngừng cố gắng mở nút thoát, nhưng không cách nào mở được, càng lo lắng đến mức cả người tê dại, hai chân bị ép co rút đau đớn, xương cốt gần như cũng sắp bị nghiền nát.
Sao lại không thoát được trò chơi?
Cô nàng quá hoảng loạn, tinh thần lực nhanh chóng lan tràn đầy kích động, nhưng lại không sao kéo được những sợi tơ trắng như hợp kim đang quấn quanh người.
Càng lúc càng thấy da đầu tê dại, chuông cảnh báo trong lòng vang lên dữ dội.
Khi đại não nóng bừng vận hành với tốc độ cao, Mặc Địch đột nhiên nghĩ đến con thú nhồi bông hình thỏ đã ngừng sản xuất kia.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Trước đây cô nàng đã tiết lộ mong muốn có thứ này trước mặt ai?
Cô nàng đã dùng các mối quan hệ để tìm ra con thú nhồi bông đó ở đâu, thành công đến Lê Bạch Tinh để tham gia trò chơi này...
Sao vừa lúc cô nàng vừa vào trò chơi, hệ thống mô phỏng liền bị lỗi?
Trò chơi liền không thể đăng xuất?
Ngay lập tức nghĩ thông suốt âm mưu quỷ kế đằng sau, thậm chí Mặc Địch có thể kể tên ba gia tộc đáng ngờ, nhưng thế lực nào đằng sau ba gia tộc đó muốn gây rối?
Là cùng tinh hệ, hay là khác tinh hệ?
Cô nàng bị tức giận đến mức đồng tử run rẩy, gắt gao trừng mắt nhìn con dị thú đen ngòm trên không.
Cô nàng là trưởng nữ của gia tộc họ Mặc, một khi tinh thần lực bị thương nặng tử vong trong Tinh Võng, thì ở hiện thực về cơ bản cũng bị hủy hoại.
Những bệnh nhân từng trải qua "di chứng" như vậy trước đây, nhẹ thì ngu đần, nặng thì chết não.
Hậu quả này tuyệt đối không phải là thứ cô nàng có thể chịu nổi.
Nếu Mặc Địch có thể an toàn đi ra ngoài, cô nàng muốn tóm gọn đám người này, bắt bọn chúng phải trả giá bằng máu!
Tốc độ bị kéo lên quá nhanh, cả người Mặc Địch đầy mồ hôi, run rẩy, cô nàng không chớp mắt nhìn cái miệng đầy răng nhọn đang há ra về phía mình, cái hố đen sâu thẳm không ngừng thở ra khí độc tanh tưởi.
Làm sao bây giờ? Cô nàng sẽ chết ở đây sao?
Cô nàng còn có thù oán chưa trả xong, còn rất nhiều việc chưa làm, cô nàng vừa mới vào học viện mà!
Trong khoảnh khắc, vô số thông tin lướt qua trong đầu Mặc Địch.
Nếu cô nàng xảy ra chuyện ở đây, gia tộc Mặc tuyệt đối sẽ không để yên, chủ tướng tinh hệ Tiên Nữ cũng nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu...
Nhưng cô nàng không muốn biến thành một kẻ ngốc không có ý thức!
Cả đời Mặc Địch chưa từng chịu ủy khuất đến mức này.
Khi cô nàng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, bị khí độc bao vây, khuôn mặt trắng nõn ban đầu dần nhiễm xanh tím, nước mắt vỡ đê chảy xuống, khóc đến không còn ra hình người.
Ngay cả tiếng khóc thầm cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể giữa tiếng nghiến răng của cái hàm khổng lồ phía trên.
Khi bóng tối vô tận bao phủ lấy cô nàng, cái miệng tanh hôi đó sắp đóng lại, Mặc Địch khóc đến thở hổn hển...
Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh thấu xương thổi từ phía dưới lên, khiến đôi mắt của Mặc Địch vì đau nhói mà nhắm chặt lại.
Ánh sáng điện trắng như sấm sét xé tan bóng tối,"Vút" một tiếng nhẹ nhàng phá vỡ bó tơ trắng trên người Mặc Địch.
Giây tiếp theo, luồng gió hung hãn đó...
Ngay lập tức biến thành làn gió xuân dịu dàng, nâng đỡ và ôm lấy Mặc Địch, kéo cô nàng ra khỏi bóng tối.
Một cảm giác không trọng lượng bất thường dâng lên.
Đại não Mặc Địch trống rỗng, cả người tê liệt, phảng phất đã mất đi khả năng ngôn ngữ và hành động cơ bản nhất.
Cô nàng nước mắt lưng tròng mở mắt, chuẩn bị đón nhận cú rơi bất ngờ.
Bên tai gió mạnh gào thét, con dị thú đen ngòm trên không do mất "con mồi" mà quơ quào sáu cái chân hung tợn, như thể bị chọc giận nên toàn thân nổi lên màu đỏ.
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay dịu dàng, vững vàng nâng lấy Mặc Địch, mang theo cô nàng nhanh chóng bay lên.
"Cậu không sao chứ? Có khỏe không?" Đối phương hỏi.
Trong lòng Mặc Địch hẫng một nhịp.
Hai tay cô nàng vẫn còn bị bó chặt trước ngực, ánh sáng chói chang khiến cô nàng chớp mắt liên tục.
Ngoảnh lưng lại với ánh sáng, Mặc Địch vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của người ôm mình, nhưng sau lưng người đó phảng phất như có một vầng hào quang, khiến trái tim cô nàng đập thình thịch không ngừng, như thể hoàn toàn mất đi nhịp điệu, không kiểm soát được tần số, tùy ý như tiếng trống dồn.
Mặc Địch nhìn Diêu Dao với ánh mắt hoảng hốt, đầu óc nóng bừng hoàn toàn không nghe lọt lời cô.
Thượng đế trên cao.
Mặc Địch cảm giác anh hùng định mệnh của cô nàng đã cưỡi mây bảy sắc đến cứu mình!
Phụ nữ ở tinh hệ Tiên Nữ phần lớn mạnh mẽ và đa tình, chiếm giữ địa vị cao, cô nàng từ nhỏ cũng được dạy dỗ như vậy.
Mặc dù rất lỗi thời, nhưng...
Trong lòng Mặc Địch phảng phất như có nai con chạy loạn, đâm ngang đường cao tốc lớn.
Má cô nàng ửng đỏ, ánh mắt rạng rỡ nhìn Diêu Dao, đầu vì đang bay ở tốc độ cao mà không tự giác dựa vào vai đối phương.
Cô nàng đã chọn cách quên đi việc mình đã từng kiêu ngạo châm chọc Diêu Dao trước khi vào trò chơi, một trái tim thiếu nữ hoàn toàn chìm vào hồ xuân.
Mặc Địch cảm thấy người trước mắt đột nhiên như được thêm mười tám bộ lọc, thậm chí thái quá đến mức cảm thấy cái mùi mà dị thú vừa "hôn" qua trên người Diêu Dao cũng thơm.
Rõ ràng là mình vừa mới ở ngoài kia đối xử kiêu căng ngạo mạn với cô ấy, rõ ràng cô ấy có thể mặc kệ mình!
Thậm chí cô ấy là người Bắc Minh, nhưng nhân cách lại vẫn tỏa sáng lấp lánh.
Mặc Địch cảm thấy lúc nảy ở bên ngoài mình thật là quá vô lễ, đã để lại ấn tượng đầu tiên tệ hại như vậy cho ân nhân cứu mạng...
Cô nàng khổ sở đến mức nước mắt không ngừng chảy. ... Đáng tiếc, một tấm lòng son định sẵn không ai thấu. ...
Diêu Dao là ở thời điểm đang tiêu diệt "con mồi" trước mắt thì đột nhiên nhận thấy có điều không thích hợp.
Trước đó, cô cảm thấy mình không giống như đang chơi một trò chiến đấu phản ứng tức thì, mà như đang dùng búa tạ đập chuột chũi.
Nhưng, hình như trong một khoảnh khắc nào đó, dị thú xung quanh đột nhiên trở nên cuồng bạo.
Cảm giác nguy hiểm chợt dâng lên, hơn xa sự cảnh giác mà cô lo lắng cho chính mình khi mới vào trò chơi.
Cả người Diêu Dao đột nhiên như bị điện giật, cô bỗng nhớ lại sự kiện ám sát trên Tinh Võng vào trước kỳ thi Hoa cỏ lộng lẫy.
Mục tiêu là ai? Là cô sao? Nhưng cô lại vì ngoài ý muốn mới bị đưa khỏi tinh hệ Bắc Minh để vào trò chơi...
Nói mới nhớ, cô tiểu thư nũng nịu kia đâu rồi?
Diêu Dao chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhanh chóng trải tinh thần lực ra không chút tiếc rẻ, với tốc độ cực nhanh tìm thấy bóng người duy nhất trên bản đồ này.
Cô chỉ trải qua sự đau đớn mô phỏng trong phần mềm mà đã phải mất vài ngày để nhẫn nhịn và thích nghi.
Nếu công chúa nhỏ bé không có ác ý kia phải trải qua nỗi đau bị dị thú xé nát, nuốt chửng vào bụng, hơn nữa tinh thần lực bị tan vỡ trong Tinh Võng, chỉ nghĩ đến thôi đã không đành lòng.
Tốc độ bay của Diêu Dao lập tức nhanh hơn.
Ở trong Tinh Võng, tinh thần lực có thể đạt đến giới hạn cao hơn nhiều so với thực tế, đến nỗi cô gần như có thể bay thành một vệt sáng trắng trong không khí.
Diêu Dao không biết liệu trong tương lai, nếu tìm được thông tin về nhà và thành công xuyên không trở về thế kỷ 21 của mình, bước vào ngôi nhà ấm áp thân quen, cô còn có thể duy trì cuộc sống bình thường và giản dị như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay không.
Nhưng ít nhất hiện tại, dù đối phương có thể không thèm quan tâm, cô cũng không thể trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ trải qua nỗi đau như vậy.
Diêu Dao nhìn lên con dị thú đen ngòm trước mắt, nhanh chóng tiếp cận.
Thật ra nó không lớn lắm, vừa nhìn đã biết là một con đực.
Nhưng giờ phút này, không biết có phải do bị thay đổi ác ý từ trò chơi mà nó trở nên đặc biệt hung bạo, ngay cả tốc độ cũng nhanh đến mức vượt qua thuộc tính thực tế của dị thú. ... Thật sự tạo thành sự tương phản rõ rệt với con dị thú đen ngòm đã không chút do dự dùng móng sắc bén cắt cô trong phần mềm mô phỏng lúc trước.
Diêu Dao dùng một tay ôm Mặc Địch, người không biết có phải do bị kinh hãi mà đã đờ đẫn.