Người vừa mở cửa lặng lẽ nhìn Diêu Dao, trên mặt không chút cảm xúc.
Cánh cửa khuất sáng khiến nửa bên mặt anh ta chìm trong bóng tối, trông anh ta càng thêm u ám khó lường.
Thân hình cao lớn khiến anh ta như đám mây đen áp xuống thành phố, từ trên nhìn xuống Diêu Dao.
Khác với những giáo viên hiền hòa trước đây đến đón cô, chỉ sự hiện diện của người này thôi đã khiến không khí trở nên căng thẳng.
Diêu Dao vô thức đưa tay ra sau lưng, giả vờ như không có gì mà lùi lại nửa bước, vô tội nhìn đối phương, mặt đầy vẻ "em không phải, em không có".
Im lặng là vàng.
Lúc này, lòng Diêu Dao mới dâng lên từng đợt sợ hãi.
Ánh mắt cô hoàn toàn không thể rời khỏi người trước mặt, tay ở sau lưng vặn vẹo vì căng thẳng, thậm chí còn bắt đầu nghĩ liệu Phòng Giáo Vụ có camera giám sát không.
Nếu đoạn video này bị dùng làm bằng chứng tự vệ quá mức hoặc cố ý gây thương tích thì sao...
Sự tĩnh mịch bao trùm trong phòng.
Ngay khi mồ hôi lạnh của Diêu Dao sắp chảy xuống lưng, người đàn ông bước vào, không chút do dự "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Đừng căng thẳng, có lẽ em còn cần một chút huấn luyện tâm lý."
Anh ta từ từ nở một nụ cười khó hiểu, như thể cảm thấy mọi chuyện bỗng trở nên thú vị.
"Em cần ý thức rõ hơn về lợi thế của mình. Đây là một căn phòng kín, em là một cô gái yếu đuối xinh đẹp, còn người nằm trên sàn lại là một cậu trai trẻ có thể trạng mạnh hơn em rất nhiều."
"Hầu hết mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cái nhìn đầu tiên sẽ không nghĩ là em cố ý gây thương tích cho cậu ta đâu."
Diêu Dao không kìm được bị giọng điệu từ tốn của anh ta thu hút: "Tôi chân thành tán đồng vẻ đẹp của em, trên thực tế từ xưa đến nay, sắc đẹp luôn là một vũ khí hiệu quả."
Anh ta chuyển đề tài: "Đương nhiên, điều này phải dựa trên tiền đề em có thể bảo vệ tốt bản thân mình."
"Theo cá nhân, hiện tại tôi kiến nghị em ra ngoài tìm một chỗ kín đáo để trùm bao tải tên này, nếu em cảm thấy như vậy quá thô lỗ, không hợp với một thiếu nữ xinh đẹp như mình, tôi có thể giúp em chuẩn bị một cái bao tải màu hồng."
"..."
Diêu Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi đầu nhìn Hoắc Ân đang nằm bất tỉnh trên sàn, rồi ngẩng lên nhìn người đàn ông vô cùng "hiền lành" trước mặt, trong lòng hiểu rõ những lời này là thiên vị mình đến mức nào.
Khi nhận thấy sự cảnh giác của Diêu Dao đã tan biến, ánh mắt cô ánh lên chút tán thành và tin cậy, người đàn ông tóc vàng mới ung dung mở lời, đôi mắt xanh của anh ta phản chiếu bóng hình cô.
"Lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu, tôi là Mai Lâm, giáo viên hướng dẫn được Bắc Minh sắp xếp cho em."
Diêu Dao: "?"
"Mai Lâm? Mai Lâm nào ạ? Là "Phía trước có một rừng mơ" hay là "Merlin trong truyền thuyết vua Arthur"?"
"... Tôi họ Mai tên Lâm, nguồn gốc đúng là lấy từ câu "ngắm mơ giải khát" trong Thế Thuyết Tân Ngữ. Mẹ tôi khi sinh tôi đặc biệt thích ăn quả mơ."
(Mai Lâm: phát âm giống với "quả mơ" và "Merlin" nên hay bị nhầm lẫn. )
(Merlin: một nhân vật trong truyền thuyết vua Arthur ở Phương Tây. )
(Thế Thuyết Tân Ngữ: một tác phẩm văn học Trung Quốc. )
Anh ta thở dài, dường như từ nhỏ đến lớn đã quen với câu hỏi này, khi giải thích thì như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên.
"Nhưng hiện tại trước mắt không cần bận tâm mấy vấn đề này, hãy xem chúng ta xử lý hiện trường..."
"Rầm!"
Mai Lâm còn chưa nói xong, cánh cửa phòng vốn đang đóng lại một lần nữa mở ra.
Cặp thầy trò mới này lập tức đồng thời nhìn sang.
Diêu Dao vừa thở phào được nửa hơi đột nhiên căng thẳng lên.
Cô lo lắng nhìn người mới tới, tay ở sau lưng chống vào bàn, bị cảnh tượng bất ngờ làm cho có chút chột dạ.
Chỉ thấy Chủ nhiệm Giang vừa định vào cửa, liền nhìn thấy người đang nằm sấp trên sàn...
Ông ấy cũng đột nhiên im lặng.
Không biết vì sao, trong cảnh tượng như vậy, Diêu Dao lại có một cảm giác tuyệt vọng kỳ lạ kiểu "Trời ơi, tình huống này vậy mà có thể tái diễn lần hai sao?".
Chắc Chủ nhiệm Giang cũng chưa bao giờ nghĩ văn phòng của mình lại có thể trở thành hiện trường vụ án nhỉ?
Đặc biệt là khoảnh khắc mở cửa dường như ông ấy còn nghe thấy có kẻ muốn "xử lý hiện trường" cất tiếng.
Chủ nhiệm Giang không chút do dự nhìn về phía Mai Lâm.
Mai Lâm còn nhàn nhã đưa cho Diêu Dao một ánh mắt thong dong kiểu "Em thấy chưa, tôi nói không sai mà, người bị nghi ngờ theo bản năng chắc chắn không phải em đâu".
"Cậu ta đến gần học sinh của tôi, tôi xử lý một chút thôi, không dùng sức mấy đâu, bôi chút thuốc là khỏi ngay. Nếu ông đã đến rồi thì giúp tôi xử lý một chút vụ camera giám sát nhé."
Chủ nhiệm Giang nhìn Diêu Dao đang co quắp, gật đầu đồng ý.
Mai Lâm gọi vài người đến dọn dẹp hiện trường khả nghi trong văn phòng, sau đó ném Hoắc Ân lên phi hành khí đưa đến bệnh viện, lúc này mới đưa Diêu Dao rời đi.
Diêu Dao đi bên cạnh thầy ấy, trong đầu vẫn đang tua lại những chuyện vừa xảy ra.
"Em thấy tiết học đầu tiên như thế nào?"
Đây mà là một tiết học sao?
Tiết học thực tế xã hội à?
Diêu Dao kinh ngạc nhìn Mai Lâm đang có vẻ mặt bình tĩnh, thầy ấy thoải mái như thể rất hài lòng với kinh nghiệm giảng dạy tuyệt vời vừa rồi của mình.
Diêu Dao suy nghĩ rồi do dự nói: "Em cảm thấy... em có hơi xúc động."
Mai Lâm không chút do dự: "Đúng vậy. Lúc đó em bị nóng đầu, hoàn toàn không suy xét đến chuyện lúc sau phải giải quyết như thế nào."
"..."
"Nhưng không phải nói tính cách có thù oán thì báo ngay của em là không tốt, cũng không phải muốn em trở nên vâng vâng dạ dạ, do dự không quyết đoán."
Mai Lâm giơ tay xoa xoa tóc Diêu Dao, làm cho mái tóc xinh đẹp được máy tạo kiểu tự động trong ký túc xá chăm sóc hoàn hảo của cô trở nên rối bù.
"Chỉ là hiện tại em còn quá yếu, không đủ để cứng đối cứng với loại gia tộc đó. Vẻ đẹp cũng dễ dàng cản trở em, thu hút đủ loại yêu ma quỷ quái."
"À đúng rồi, hẳn là em đã gặp em gái tôi Mai Lộ rồi nhỉ? Con bé cũng dạy học ở Bắc Minh, hồi nhỏ thường xuyên gặp phải vấn đề tương tự."
Mai Lâm vừa nói vậy, Diêu Dao mới cảm thấy hai anh em họ thực sự rất giống nhau, đều tóc vàng mắt xanh, còn trông rất quý tộc, như những hoàng tử công chúa điển hình trong truyện cổ tích.
Vừa nãy quá căng thẳng, cô căn bản không chú ý đến vẻ ngoài của người trước mắt, chỉ cảm thấy mình như là tội phạm bị bắt, đến thở mạnh cũng không dám.
"Trước đây em vẫn luôn nghĩ Mai Lộ là giáo viên hướng dẫn của mình."
Mai Lâm vô cùng tán thành: "Tôi cũng thấy giáo viên nữ dẫn dắt học sinh nữ thì tốt hơn!"
"Kiểu giáo viên nam như tôi với học sinh nữ xinh đẹp, tình ngay lý gian, không hợp lắm đâu."
Diêu Dao nghi ngờ nhìn sang.
Cái gì cơ?
Cô nhất thời không phân biệt được người này đang nói thật hay đùa.
Mà này, Mai Lộ vậy mà cũng là một cái tên "không có yếu tố Phương Tây" sao.
Cô nghĩ, rồi sau đó tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi. Tôi nhớ em đã gặp vị bác sĩ khó tính và khá lạnh nhạt kia đúng chứ? Trên người em còn có mùi thuốc đặc chế của cậu ta, ngửi thôi mà tôi còn bị buồn nôn nữa là."
Diêu Dao chấn động: "Anh ấy họ Văn tên Sâm sao?"
Mai Lâm không cần nghĩ ngợi: "Đúng vậy."
"Nhưng có một số người trên hành tinh khác phát âm không được chuẩn lắm, có thể đọc lên nghe rất tùy tiện, chuyện đó bình thường thôi, em cũng đừng kinh ngạc đến vậy."
Diêu Dao cảm thấy Mai Lâm đang mỉa mai một cách rất tự nhiên, bản thân thầy ấy còn không cảm thấy mình độc miệng, cứ như đang nói ra chân lý vậy.
"Trước khi học cách sử dụng tinh thần lực, em vừa đến Bắc Minh, có muốn đi đâu không?"
Người đi lại trên đường phố, các loại phi hành khí xuyên qua bầu trời, để lại từng vệt khói trắng dài.
Xa xa có một tòa tháp cao hình mái vòm, tựa như thang trời nối liền không trung.
Diêu Dao nhìn đường phố phồn hoa, nhìn lại mái tóc đen dài trên vai mình, đột nhiên thốt lên một câu: "Em muốn nhuộm tóc!"
"..."
Mai Lâm chợt nghĩ đến một số hoạt động "cắt đứt tình duyên" mà nhân vật chính trong tác phẩm thường làm.
Anh ta nghĩ rằng tuy Diêu Dao chắc chắn không có ý nghĩ đó, nhưng trong mắt Mai Lâm, dù cô nhuộm tóc thành bảy sắc cầu vồng cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của mình.
Tuy nhiên, nếu đó là yêu cầu đầu tiên của học sinh, Mai Lâm chắc chắn sẽ đáp ứng.
"Chào mừng quý khách!"
"Em đánh dấu vào quang não một chút, sau này muốn cắt tóc thì cứ đến đây. Để phòng ngừa gen của học sinh Bắc Minh bị người ngoài ác ý đánh cắp, đây đều là những biện pháp bảo vệ cơ bản nhất."
Diêu Dao nghe Mai Lâm dặn dò, bước vào tiệm cắt tóc chiếm trọn cả một tầng lầu này.
Môi trường tuyệt đẹp là chuyện thứ yếu, cô thật sự không nhìn thấy nửa cọng tóc nào trên sàn nhà.
"Em gái xinh đẹp muốn làm gì nào? Gội cắt sấy uốn nhuộm? Chúng tôi ở đây có đủ hết!" Chủ tiệm nam vuốt mái tóc xoăn vàng óng của mình, làn da ngăm đen môi hồng đậm.
Anh ta bước đến với dáng vẻ quyến rũ và tự tin.
Mai Lâm: "Dừng lại, em ấy muốn nhuộm tóc, tiện thể tỉa lại đuôi tóc một chút."
Chủ tiệm nam nở nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đôi khi tôi thực sự muốn mấy thằng đàn ông vô duyên cút khỏi địa bàn của mình quá, chướng mắt!"
Anh ta không thèm liếc Mai Lâm một cái, nhìn qua Diêu Dao từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng hài lòng.
"Em gái xinh đẹp ngồi bên này, cứ gọi tôi là Johan nhé. Muốn nhuộm màu gì? Mặc dù tôi thấy tóc đen của em cũng rất đẹp, nhưng đôi khi tìm chút cảm giác mạnh cũng là một lựa chọn không tồi."
Diêu Dao cảm giác như trước mắt mình vừa có một chiếc xe bay vù qua, nhưng cô không có bằng chứng rõ ràng.
Cô cầm cuốn tạp chí được nhét vào tay, bên trong liệt kê đủ loại màu sắc sặc sỡ, khiến cô hoa cả mắt.
Rồi Diêu Dao nhìn thấy màu xanh lá cây đặc biệt thu hút sự chú ý.
Xanh thật! Xanh đậm như lá trong rừng, một người có màu tóc như vậy trong đám đông chắc chắn sẽ là một ngôi sao sáng.
Rất tốt, quá thu hút ánh nhìn.
Với một nữ chính ngược văn vẫn còn yếu ớt, điều không nên làm nhất chính là thu hút sự chú ý.
Màu xanh lá cây, loại bỏ!
Diêu Dao tiếc nuối lật trang, không lâu sau liền nhìn thấy màu trắng đối lập với màu đen.
Màu trắng? Hai mắt cô sáng lên, cảm giác hâm mộ trong lòng lập tức nhảy nhót!
Đời này ai mà chưa từng mơ mộng một mái tóc trắng cơ chứ?
"Em muốn nhuộm mái tóc này thành màu trắng!" Diêu Dao chỉ vào màu đó, rồi chỉ vào đầu mình, dứt khoát nói.
Chủ tiệm Johan chống cằm nhìn cô, gật đầu nói: "Được thôi, tôi cũng thấy không tệ, em gái vốn dĩ đã trắng trẻo, mắt xanh mà kết hợp với tóc trắng cũng rất sạch sẽ, trong sáng!"
Anh ta búng tay một cái, nói là làm, lập tức gọi nhân viên đến bắt tay vào việc.
"Woa, một mái tóc hoàn hảo đến mức nào chứ!"
Johan vén nhẹ sợi tóc mềm mại bên tai Diêu Dao, dưới ánh đèn quả thực đẹp đến lấp lánh rực rỡ.
Chỉ là lời nói của người này nghe có chút kỳ quái.
Diêu Dao nhìn chính mình trong gương, vậy mà cũng bị kinh ngạc.
Lần đầu tiên cô cảm nhận rõ sự khác biệt tuy cùng là con người, nhưng có người như thể được thần linh đích thân điêu khắc, tô vẽ từng chi tiết, còn có người thì như bị vo viên rồi ném bừa ra đời.
Xung quanh vang lên đủ kiểu "Woa", tất cả đều là những lời khen ngợi.
"Bảo bối, đây là thông tin liên hệ của tôi. Nếu em không có chuyên gia tạo mẫu riêng, khi có nhu cầu tại các buổi tiệc giao lưu hoặc tiệc tối của học viện, hãy liên hệ tôi ngay nhé!"
Johan như một người thân cố nhét lì xì vào dịp Tết vậy, rút danh thiếp ra rồi dúi mạnh vào tay Diêu Dao, khuôn mặt lớn dí thẳng vào mắt cô.
"Tôi và toàn bộ danh sách các chuyên gia tạo mẫu bạn bè của tôi đều sẵn lòng phục vụ em! Khiến em trở thành ánh trăng sáng trong bữa tiệc, tất cả những vì sao nhỏ khác đều ảm đạm lu mờ!"
"Nữ hoàng của bữa tiệc nếu không phải em thì còn ai nữa, khiến những bạn trai cũ đã vứt bỏ em phải khóc lóc thảm thiết quỳ xuống cầu xin!"
Diêu Dao: "..." Bạn trai cũ nào vậy?
Mai Lâm đứng dậy, phẩy nhẹ chiếc áo khoác lớn ra, vẽ một đường cong gọn gàng trong không trung.
"Đi thôi, tôi đưa em đến tiết học đầu tiên về tinh thần lực."
Anh ta vừa nói, ánh mắt Diêu Dao lập tức sáng rực.