Chương 49

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:04

Tại căn cứ của học viện Thành Hề. Tổng chỉ huy Đào Chính đang chăm chú nghiên cứu bản đồ địa hình thì đột nhiên phát hiện một chấm nhỏ trên màn hình của mình tối sầm lại. "Gì cơ? Mới bắt đầu thôi mà Ngũ Đức đã bị loại rồi sao?" Anh ta cảm thấy choáng váng. "Có tin tức báo về, cậu ta đã đối đầu với Lộ Duy của Saint." Đào Ý, em gái của Đào Chính và cũng là phó chỉ huy, đang ngồi cạnh anh ta, liên tục chuyển kênh trên màn hình điện tử để tổng hợp tin tức và tình hình. Hai anh em họ thường được gọi là cặp "bài trùng" chỉ huy của Thành Hề. "Khó khăn rồi đây." Đào Chính cắn móng tay, liên tục theo dõi vị trí và diễn biến trận đấu trên màn hình. Nhiều chấm sáng biến mất, số lượng người còn lại của đội anh ta cũng giảm xuống. Anh ta không ngờ chỉ trong một trận mô phỏng ngàn người mà lại gặp phải La Lâm của Bắc Minh. Lần gần nhất cô ta xuất hiện là trong giải đấu chiến trường vạn người. Nếu phó chỉ huy Hoắc Ngôn của Bắc Minh có tư duy logic phù hợp với lối chơi phân tích mà học viện Thành Hề giỏi, có thể giúp họ dễ dàng nắm bắt và ứng phó hơn, thì La Lâm lại hoàn toàn khác. Cô ta là một người phụ nữ không thể đoán trước được. Cô ta thường làm theo ý mình, nghĩ gì làm nấy, kết hợp với thực lực mạnh mẽ, hiệu quả luôn rất rõ rệt, mỗi lần đều khiến các tổng chỉ huy của những trường khác, bao gồm cả Thành Hề, bị nhồi máu cơ tim, huyết áp tăng cao. Đào Chính vốn còn định kết đồng minh với tổng chỉ huy Bạch Cừu Nhân của Saint để cùng bao vây và hạ gục Bắc Minh trước. Nhưng kết quả thì ai cũng thấy rồi. "Haiz, ai bảo chúng ta là quán quân giải đấu mùa trước cơ chứ!" Đào Chính lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cả người lại toát ra một sự hả hê khó tả. Đào Ý vừa trả lời người của đội pháo binh, vừa dùng tay phóng to hình ảnh tiền tuyến lúc Thành Hề gặp phải tình thế khó khăn. Sau khi xác định tọa độ và quân số của đối phương, cô ta nhanh chóng nhập địa hình vào để phân tích. Ánh mắt cô ta chợt liếc thấy một bóng người màu trắng bên cạnh Lộ Duy. "Tân binh của Saint ư?" Đào Ý nhìn kỹ hơn, càng nhìn càng thấy quen mắt. Điều này không bình thường, không có tân sinh của trường nào lại mạnh mẽ đến mức cô ta phải thấy quen mắt như vậy, nhưng mái tóc trắng của người bên cạnh Lộ Duy... Gần đây, thiếu nữ tóc trắng mà Đào Ý có ấn tượng nhất chính là tân sinh thủ khoa của Bắc Minh. Mặc dù ở một giải đấu nghệ thuật nhỏ cô ấy đã thua học sinh của Saint do bị ban tổ chức thao túng phía sau, nhưng chiến lược của cô ấy tạm ổn, và đặc biệt phù hợp với phong cách của Bắc Minh. Không biết có phải nghĩ đến người đó hay không, Đào Ý càng nhìn càng thấy cô gái tóc trắng bên cạnh Lộ Duy giống cô ấy. Nhưng làm sao có thể? Diêu Dao là tân sinh của Bắc Minh, mà ai cũng biết, Bắc Minh và Saint không đội trời chung, không bao giờ chấp nhận tân binh của đối phương vào trận địa của mình để "đục nước béo cò". Đào Ý nghĩ theo một cách hiển nhiên, rồi gạt ngay chuyện nhỏ nhặt này ra khỏi đầu. "Anh nghĩ "chìa khóa" của Saint nằm trong tay ai?" Đào Chính lắc đầu: "Chắc là không nằm trong tay Bạch Cừu Nhân đâu." Nguyên tắc phân tán rủi ro, không đặt trứng vào cùng một giỏ thì ai cũng hiểu. Đào Ý: "Vậy thì phạm vi tìm kiếm quá rộng." "Hãy tìm những người mà Bạch Cừu Nhân có thể dễ dàng theo dõi và không quá nổi bật trong tầm nhìn của cậu ta." Trong môi trường khô nóng tràn ngập mùi lạ, Saint và Thành Hề vừa kết thúc vòng giao tranh đầu tiên, số lượng thiệt hại của cả hai bên gần như tương đương. "Nhìn kìa, sao tôi lại có cảm giác bên kia đang cãi nhau thế nhỉ?" Vừa dứt lời, các thành viên đơn binh của Thành Hề, vốn đang cẩn thận kiểm kê trang bị và suy tính chiến lược, lập tức trở nên tỉnh táo. Người có ống ngắm tốt nhất thì hóng chuyện, người không có ống ngắm cũng không tiếc phí tinh thần lực mà lao nhanh như chóp đến cạnh đồng đội xem náo nhiệt. Cãi nhau? Nội chiến ư? Này, chúng tôi rất thích đấy! Chỉ thấy bên phía đối diện, một nữ sinh tóc trắng với bộ trang phục tân binh đang đi theo sau Lộ Duy. Khuôn mặt xinh xắn của cô ấy tràn đầy vẻ xin lỗi. Đứng đối diện cô ấy và Lộ Duy là một đơn binh của Saint đang giận dữ. Vừa nãy đã giao chiến, Thành Hề có ấn tượng về hắn, còn Lộ Duy thì là người quen cũ, một thành viên nổi tiếng của trường Saint. "Nếu cô không bắn chính xác thì đừng có cầm súng! Nòng súng của cô rốt cuộc là nhắm vào ai hả? Thành Hề hay Saint? Tôi chưa bao giờ thấy tân binh nào lại "tế sống" đồng đội như thế này!" Hắn lầm bầm, càng nói càng tức giận. Nếu Lộ Duy không đứng chắn, có lẽ hắn đã xông lên đánh nhau, đẩy Diêu Dao ra khỏi chiến trường. "Nói cho cùng, cô có phải là tân binh của Saint không hả?" Hắn nghi ngờ một cách hung tợn, gạt mạnh người đồng đội đang cản mình. Lộ Duy vỗ nhẹ đầu Diêu Dao, người đang cúi gằm mặt đầy vẻ áy náy và thất vọng. "Abel, cậu đừng kích động, đúng là em ấy bắn không tốt. Em ấy cũng đã nói với tôi từ trước là muốn theo tôi học, và tôi đã đồng ý." "Cậu dạy? Cậu dạy cô ta làm cho đồng đội của mình bị loại sao?" Giọng Abel nghẹn ngào và the thé, thực sự chói tai. Lộ Duy: "Quả thật, em ấy đúng là có vấn đề..." "Em xin lỗi!" Cuộc tranh cãi của họ đột ngột bị gián đoạn bởi lời xin lỗi này. Diêu Dao cúi gập người thật sâu, những sợi tóc buông xuống bên tai, giọng nói trong trẻo toát lên sự nghiêm túc. "Em rất xin lỗi, khi nhắm bắn kẻ địch đã không nhận ra quỹ đạo hành động của đồng đội, nên đã vô tình làm bị thương anh ấy. Đó là lỗi của em." Abel ngẩn ra, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi ban nãy chợt cứng đờ. Ngay cả Tây Môn Thần, là đơn binh đứng cách Abel không xa, cũng có chút không đành lòng. Trong mắt cậu ta, việc Diêu Dao đang làm đã là một sự hy sinh lớn. Dù sao thì chị gái cậu ta cả đời này, dù có nhượng bộ, cũng chưa bao giờ cúi đầu thấp hèn, dù có chết cũng phải giữ bộ mặt trống rỗng. "Xin lỗi là có ích sao? Trận chiến ngàn người khó nhằn này mà đã bị loại sớm như vậy, cô có chịu trách nhiệm được cho những tổn thất đó không?" Lộ Duy nhíu mày: "Abel, tôi có thể hiểu việc đồng đội cậu bị loại sớm, nhưng trên chiến trường thì mọi chuyện đều có thể xảy ra." Abel hung dữ trừng mắt nhìn Diêu Dao một cái: "Ít nhất không phải bị tấn công từ phía sau bởi một kẻ phản bội tưởng chừng là đồng đội!" Hắn hoàn toàn không để ý đến lời khuyên của Lộ Duy, quay người lại một cách tức giận, buông lời tàn nhẫn, giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa. "Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng vài câu xin lỗi nhẹ nhàng là có tác dụng. Nếu tôi phát hiện ra cái đuôi của cô, đừng nói là Lộ Duy, ai đứng ra bảo vệ cũng vô ích!" Diêu Dao từ từ ngẩng đầu dậy, đôi mắt cô rũ xuống, dáng vẻ mơ hồ như không biết phải làm sao. "Đừng căng thẳng." Lộ Duy vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: "Chuyện vô tình làm đồng đội bị thương là khó tránh khỏi thôi, rồi sẽ quen ấy mà." "Lộ Duy, cậu đang nuông chiều cô ta đấy!" Một bạn học bên cạnh lạnh lùng nói. "Cũng không hẳn là thế nhỉ? Nói sao đây, tôi chỉ thấy em ấy bắn không tốt lắm, chỉ là tân binh mới học có mấy buổi, nhưng lại có thể sau khi "hạ gục" một đồng đội lại tiếp tục "hạ gục" thêm một người nữa, cái loại tinh thần lực tấn công như vậy rất phù hợp với chiến trường." Lộ Duy nhắc lại hình ảnh mà anh ta vừa thấy. Tình đồng đội dĩ nhiên quan trọng, sự đoàn kết là cốt lõi của một phe phái thì không ai nghi ngờ cả. Chỉ là anh ta không phải tổ trưởng, đội trưởng, càng không phải một cấp trên có chức danh cao hơn. Anh ta chỉ là một xạ thủ bắn tỉa đơn thuần mà thôi, nên đương nhiên anh ta sẽ phân tích dựa trên sức mạnh tuyệt đối. Cơn giận của Abel đương nhiên có thể hiểu được, nhưng anh ta càng kinh ngạc hơn với cú bắn "một mũi tên trúng hai đích" vừa rồi của Diêu Dao. Đó là một loại sức mạnh tuy thô ráp và liều lĩnh, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ. Đồng thời, đó cũng là tiềm năng để cô có thể tiếp nhận vị trí trong đội tuyển sau này. "Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ tự tin mà bắn đi. Em là tân binh nên cứ thoải mái tìm cảm giác trên chiến trường. Sau này ra trận đấu bình thường là có thể nghiền ép đối thủ dễ dàng." Lộ Duy chỉ về phía phe Thành Hề: "Trận mô phỏng đầu tiên của tân binh có thêm điểm thưởng, nếu em có thể xử lý thêm một hai anh chị khóa trên thì coi như kiếm được kha khá điểm tích lũy đấy." Diêu Dao: "?" Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy nữa ư? Cô lập tức kiên định gật đầu. Ngay sau đó, Diêu Dao thấy Abel đi xa thì có một chị khóa trên xinh đẹp đến an ủi cô, nói không sao đâu, ai cũng phải từ từ mà trải qua, vài người nóng tính chút thôi, đây cũng chỉ là một trận mô phỏng, không cần thiết phải quá căng thẳng. Diêu Dao thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý. Trong lòng cô lại không cho là đúng. Đương nhiên cô không phải bắn trượt mà làm liên lụy người của Saint. Cô chỉ là đã nhắm đúng người đó sẽ cắt ngang phía sau học sinh Thành Hề trong giây tiếp theo, và lập tức bóp cò. Nhìn thì như mục tiêu của cô là học sinh Thành Hề, nhưng thực chất chỉ là để che giấu ý định hạ gục người của Saint mà thôi. Hơn nữa, Lộ Duy đã nói trận đấu đầu tiên của tân binh có thêm điểm, vậy thì cô kiếm được... cần phải có thêm nhiều học sinh Saint nữa. Diêu Dao nghe Lộ Duy đầy hứng thú giải thích cho mình các kỹ thuật nhắm bắn, ánh mắt liếc qua bóng dáng hùng hổ của Abel và nghĩ thầm. ... Nhưng trước đó, vẫn nên kín đáo một chút vậy. Trong khi đó, ở phía bên kia, nhóm người Thành Hề đang đứng xem náo nhiệt ở tiền tuyến, thiếu điều mang hạt dưa và nước trái cây ra bàn luận ngon lành. "Ối giời ơi, đỉnh thật!" "Abel nóng tính quá, tôi thích đấy. Tôi ghét cái kiểu tân binh mắc lỗi rồi giả vờ yếu đuối làm vướng chân người khác, lại còn muốn người ta an ủi, cái kiểu "bạch liên hoa" giả tạo đó!" "Mặc dù tân binh này đồng thời xử lý hai đồng đội à?" "Cái đó thì không được rồi. Tôi vẫn thích tân binh nhà mình hơn, đúng không Lam Lan?" Nam sinh tóc xanh Lam Lan được gọi tên đang nhìn chằm chằm Diêu Dao, vẻ mặt cậu ta tối sầm khó lường, lòng dậy sóng. Ánh sáng chiếu vào tròng mắt của cậu ta, hiện lên nụ cười ngọt ngào và chân thành của thiếu nữ tóc bạc. Chỉ thấy Diêu Dao đang ôm một khẩu súng bắn tỉa đen nhánh trong lòng, nhưng điều đó chẳng hề làm mất đi vẻ dịu dàng, tựa như một đóa hoa tươi còn đọng sương sớm. Lam Lan dứt khoát nói: "Cô ấy không phải là loại bạch liên hoa yếu đuối đâu!" "Hả?" "Ý gì thế?" Đàn chị dẫn dắt Lam Lan đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung vào cậu ta. "Cô ấy căn bản không phải học sinh của Saint, cô ấy là tân binh trường Bắc Minh, thủ khoa kỳ thi khai giảng Bắc Minh - Diêu Dao." Sau lời nói của cậu ta, hiện trường yên lặng vài giây, sau đó là những tiếng kinh ngạc liên tiếp. Học viện Thành Hề từ trước đến nay luôn tuân theo chiến lược "biết người biết ta trăm trận trăm thắng". Khác với sự thờ ơ và thiếu chú ý của Saint, họ đương nhiên rất quan tâm đến động tĩnh lớn như kỳ thi khai giảng của Bắc Minh. Chỉ là họ căn bản không thể liên tưởng Diêu Dao, người khi đó toàn thân đầy máu đỏ rực, mang theo vẻ điên cuồng và gan góc của Bắc Minh, với cô gái dịu dàng, ngọt ngào, có chút yếu ớt đang dựa vào người khác ở phía đối diện. Sự khác biệt quá lớn! "Cái gì thế? Saint đưa người của Bắc Minh về phe mình là để "dụ dỗ" hay là họ..." "Họ bị lừa rồi, họ không biết Diêu Dao là học sinh của Bắc Minh. Mọi người xem, cô ấy mặc một bộ trang bị dành cho tân binh, không có bất kỳ dấu hiệu nào tượng trưng cho thân phận." Lam Lan chỉ vào Diêu Dao đang lẽo đẽo theo sau Lộ Duy, phân tích có sách mách có chứng. "Nhìn vậy, họ có thể đã lầm tưởng Diêu Dao thực sự là vô ý làm bị thương người cùng phe mình." Anh ta dừng lại. Lập tức có người tiếp lời: "Cô ấy cố ý! Lấy Thành Hề chúng ta làm lá chắn, thực chất là bắn người của Saint!" "Trời ơi, thâm hiểm quá! Một tân binh mà lại đáng sợ đến vậy!" "Nhưng rốt cuộc tại sao cô ấy lại ở trong căn cứ của Saint vậy?" "Không biết nữa, chẳng lẽ hệ thống truyền tải nhầm? Mà nói sao đi nữa, một mình chạy đến địa bàn của kẻ địch cũng quá kích thích đi, ai có đầu óc mà làm thế chứ?" "Hơn nữa, La Lâm không giống kiểu người có thể phái một cô gái tân binh đi làm gián điệp đâu. Cô ta không phải luôn xem các nữ sinh dưới trướng mình như gà mẹ bảo vệ gà con sao?" Lam Lan không cho rằng việc Diêu Dao rơi vào căn cứ của Saint lần này là do lỗi hệ thống. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Diêu Dao, không ai hiểu rõ lý lịch của Diêu Dao hơn cậu ta. "Một bước, luôn đi trước một bước." Ban đầu Lam Lan định đăng ký vào Bắc Minh, nhưng vì mối quan hệ gia đình, cậu ta biết trước rằng hiệu trưởng và đội ngũ của Bắc Minh đã đích thân đến một hành tinh nhỏ bé, cũ kỹ tên là Trần Vân Tinh để đón một tân sinh "cấp A" một cách rất trịnh trọng. Kẻ ngốc cũng biết rằng sự ưu tiên tuyệt đối như vậy chỉ xứng đáng với cấp S, hoặc những tài năng có hy vọng cực cao đạt cấp S. AI chủ thể của Tinh Võng "Hư Thụ" đã từng công khai kết quả tính toán: [Khi một trường học có nhiều học sinh có hy vọng đạt cấp S, chỉ khi đổ toàn bộ tài nguyên vào người có tiềm lực nhất thì mới có khả năng đào tạo ra một cấp S chính thống. ] Tinh thần lực cấp S đòi hỏi một cơ thể mạnh mẽ tương ứng để gánh vác tải trọng này. Từng có một tinh hệ khi biết điều này đã tự cho mình là thông minh mà đơn độc tạo ra một hành tinh để xây dựng một nhà máy người nhân bản. Trong lĩnh vực y học hiện nay có công nghệ tái tạo tế bào gốc thành phôi thai vô cùng phát triển, nên tinh tế đã lâu không sử dụng "công nghệ nhân bản người" có thể liên quan đến vấn đề đạo đức và hơi lỗi thời. Họ đã mưu toan thông qua việc nhân bản gen của người có tinh thần lực cấp S hiện có, bồi dưỡng cơ thể mạnh mẽ, và tăng cường huấn luyện tinh thần, nhằm tạo ra người có tinh thần lực cấp S theo cách nhân tạo. Nhưng trên thực tế, chu kỳ đào tạo nhân tài hàng đầu là một quá trình lâu dài, cần hội tụ nhiều yếu tố như thiên phú, sự chăm chỉ, ý chí, ... thiếu một trong số đó cũng không được, hoàn toàn không thể sao chép theo kiểu công nghiệp hóa như thế. Trong biển sao mênh mông, tỷ lệ người có tinh thần lực cấp S rất thấp, ít đến mức phải nhìn vào vài chữ số thập phân sau dấu phẩy mới thấy một số dương. Nhưng tỷ lệ cấp S này rõ ràng không phải là trò chơi rút thẻ như sau khi rút đến một số lượng nhất định thì sẽ đảm bảo có một cấp S cho bạn. Tinh hệ ban đầu được xem là thịnh vượng này phải mất gần 10 năm sau mới nhận ra vấn đề, nhưng đã quá muộn rồi. Sự hao tốn tài nguyên vào của hành tinh nhân bản kia cuối cùng dẫn đến toàn bộ tinh hệ phá sản, rồi bị các tinh hệ khác chia cắt gần hết, khiến người ta phải thở dài. Đào tạo cấp S có nghĩa là phải dồn toàn bộ tài nguyên khổng lồ, giá trị này không thể đo bằng tiền bạc thông thường. Chưa kể đến những điều khác, ngay cả AI chủ thể của các trường học như Thương Hải hay Tiểu Thư Thánh cũng phải dành riêng một phần năng lực tính toán để phục vụ chuyên biệt cho người đó. Bắc Minh có được và lựa chọn một Diêu Dao như vậy, sẽ không còn đủ sức để bồi dưỡng thêm người thứ hai có hy vọng đạt cấp S. Cô ấy đi lên vị trí cao nhất chắc chắn sẽ phải giẫm lên xương cốt của vài người đã bị nhà trường đơn phương từ bỏ một cách âm thầm. Lam Lan cảm thấy chính sự tồn tại của cô ấy đã buộc mình phải từ bỏ Bắc Minh, lựa chọn đầu tiên, thay vào đó là Thành Hề, lựa chọn thứ hai. Lam Lan muốn xem liệu Bắc Minh có hối hận khi lựa chọn một người như vậy, và liệu Diêu Dao có thực sự gánh vác nổi sự coi trọng và kỳ vọng lớn lao đó hay không. Cậu ta nhìn Diêu Dao đang cười nói vui vẻ, lạnh nhạt nói: "Trò vặt này chỉ có thể lừa được nhất thời thôi." "Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể trở thành người đứng vững đến cuối cùng."