Trên quảng trường của cuộc thi Hoa cỏ lộng lẫy, vô số màn hình nhỏ chia cắt lơ lửng giữa không trung.
Dưới mỗi màn hình, cử chỉ và biểu cảm của những thí sinh đều hiện rõ mồn một.
Bảng xếp hạng dẫn đầu nằm ở vị trí trung tâm nhất, thứ hạng trên bảng biến động liên tục theo tỷ lệ bình chọn, rõ ràng là sự cạnh tranh về mức độ nổi tiếng đang vô cùng khốc liệt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa của những người xung quanh.
"Đây là ai vậy? Sao tự dưng lại nhảy lên cao thế?"
Một người nhấp vào xem, chợt bị hàng loạt bình luận che kín cả màn hình, phải mất một lúc mới nhìn rõ được hình ảnh thí sinh trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cô gái tóc trắng đang đứng giữa phòng, ngón tay linh hoạt, thao tác tinh thần lực nhẹ nhàng tự nhiên.
Một giàn hoa bằng gỗ xuất hiện trước mặt cô, sau đó một hạt màu xanh lục rơi xuống, nhanh chóng nảy mầm từ dưới chân cô và mọc dây leo xanh biếc, quấn quanh chiếc giàn gỗ màu nâu sẫm.
Tinh thần lực như dòng nước xoay tròn trong không trung, dần biến thành những nụ hoa màu xanh lam chen chúc nhau trên thân dây leo, rồi nhanh chóng bung nở ra những bông hoa thơm ngát và bắt mắt.
Cô trông thật ung dung, đầu ngón tay như bút vẽ ma thuật, phác họa nên một bức tranh động tuyệt đẹp.
Nặn hoa không khó.
Cái khó là làm sao một người mới tiếp xúc với tinh thần lực, hơn nữa vừa bị ám sát công khai lại lập tức tham gia cuộc thi, thậm chí còn phát huy được thực lực khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên.
Theo từng bông hoa được Diêu Dao nhanh chóng và thoải mái nặn ra, tỷ lệ bình chọn và số lượng người xem phòng phát sóng của cô tăng vọt, cứ như một ngựa ô bứt tốc ngay trong cuộc thi.
Chủ tướng tinh hệ Kinh Chập, người đã gác lại đống công việc chồng chất trong tay, rũ mắt chăm chú nhìn Diêu Dao trên màn hình.
"Làm thế nào mà cô ấy cản được những đòn tấn công tinh thần lực đều là cấp A vậy?"
"Tôi nhớ cô ấy chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào? Vậy mà lại có thể dễ dàng đè bẹp vài người xuống đất."
Nói rồi, hình ảnh trên màn hình chuyển về đoạn video giám sát khu vườn vào lúc đó.
Đoạn ghi hình này hiện tại vẫn đang ở chế độ mã hóa bảo mật cao, đối với người thường mà nói là như vậy.
Dù sao thì tất cả các chủ tướng tinh hệ biết được thông tin về Diêu Dao đều đang chú ý chặt chẽ đến chuyện này, hoàn toàn không tiết lộ ra ngoài là điều không thể.
Anh xem lại đoạn ghi hình ngắn ngủi vài chục giây đó một lần nữa, tới khi dừng lại ở một khoảng thời gian nhất định, ngón tay phóng to hình ảnh, cho đến lúc có thể nhìn rõ đôi mắt tuyệt đẹp của cô gái, giống như những viên đá quý mang vô số sợi tơ ánh sáng.
Trong hình ảnh, đồng tử của cô gái co thắt lại, tinh thần lực rất không ổn định, cả người hiện ra một vẻ điên cuồng quỷ dị, toát lên vẻ đẹp khiến người ta giật mình.
Anh quay đầu nhìn về phía thư ký: "Trước đây cô ấy từng có trạng thái như vậy không?"
"Chỉ điều tra được hồ sơ theo dõi của cô ấy sau khi đến Bắc Minh thôi."
Ý chính là, không biết ở Trần Vân Tinh có hay không.
"Tự thân cô ấy có một hệ thống phòng ngự tinh thần lực vô cùng hoàn thiện và mạnh mẽ, có thể là do quá khứ từng trải qua chấn thương nặng mà hình thành."
Trần Vân Tinh có sự tồn tại như vậy sao? Căn cứ vào thông tin nhận được, dù là người nhà họ Diêu hay bạn học của cô ấy đều không có khả năng đó.
Lại là không biết.
Tiếp xúc quá sớm với kiến thức cấp cao, cũng không biết đối với cô ấy là tốt hay xấu.
Nhưng Diêu Dao không nghi ngờ gì đã chứng minh giá trị của mình trong vụ ám sát lần này.
Tiềm lực cấp S bị giấu dưới vỏ bọc tinh thần lực cấp A như viên đá huỳnh quang phát ra ánh sáng trong đêm.
"Cũng không biết việc lúc trước tôi ở vòng phòng vệ đã ngăn cản người của Saint lại, để Bắc Minh đi trước một bước là đúng hay sai."
Tinh hệ Bắc Minh và Saint cũng như nhau, đều thuộc một trong những tinh hệ trung lập của Liên Bang.
Là căn cứ bồi dưỡng học sinh, cấm bất kỳ tinh hệ nào khác phát động tấn công vào đây.
Nhưng trong Tinh Võng thì khác, vụ ám sát Diêu Dao lần này cũng là lợi dụng kẽ hở pháp luật.
Liên Bang hiện tại do loài người kiểm soát và sở hữu 52 tinh hệ, chủ quyền phần lớn bị các thế gia tư bản độc quyền.
Tinh hệ Kinh Chập chính là một trong năm tinh hệ giàu có và đông đúc nhất về tổng thể sức mạnh.
Mỗi chủ tướng tinh hệ đều có quyền quân sự độc lập, bên trong phải trấn áp những gia tộc và tài phiệt đang rục rịch, bên ngoài phải bảo vệ quê hương, chống lại sự tấn công của các tinh hệ khác và những dị loại xâm lược từ hố đen.
Đây là một thời đại hỗn loạn.
Anh vừa định xem lại hình ảnh đang diễn ra trong cuộc thi, đã bị thư ký cách không xa đột nhiên nhắc nhở.
"Ngài còn chậm trễ nữa, công việc hôm nay sẽ không thể hoàn thành trước 9 giờ tối."
"..."
"Một giờ sau ngài còn có cuộc hội đàm với chủ tướng tinh hệ Lục Nghi và tinh hệ Khai Dương."
"... Ngay cả tôi, thỉnh thoảng cũng có lúc muốn đổi vị trí chủ tướng này cho người khác ngồi thử xem sao."
Chủ tướng tinh hệ Kinh Chập thở dài, lưu luyến nhìn thoáng qua bông hoa ảo mộng trên đầu ngón tay cô gái trong màn hình, rồi nhẫn tâm tắt màn hình. ...
[Cảnh này đẹp quá đi mất!]
[A, cái ánh sáng này, cánh hoa này, giọt sương này!]
[Đây là hoa gì vậy? Thơm quá, như thể xịt nước hoa vậy. ]
[Không biết, không nhìn ra, không giống với các loài hoa trong bách khoa toàn thư hoa cỏ, nhưng cũng không giống loài tưởng tượng ra. Có phải là một biến thể nào đó của họ hoa hồng không?]
[Cô bé này thật lợi hại, nhưng mắt tôi hoàn toàn không thể rời khỏi cô ấy! Mọi người nhìn xem, cái mái tóc trắng này, dáng người này, bàn tay nhỏ nhắn này! Cô bé có yêu cầu cao về giới tính không?]
[Lầu trên là đang xem thi đấu sao, này là thèm muốn thân hình người ta, đồ đê tiện!]
[Tôi thú thật, tôi chính là đến xem gái đẹp, làm sao vậy, tôi chính trực tôi tự hào!]
[Ôi ôi ôi, sao lượt xem càng ngày càng cao, các người không được xem cô bé của tôi, các người không được xem (khóc nức nở) (khóc nức nở) (khóc lớn). ]
[Đề nghị lầu trên đừng có điên ở đây. ]
[Thông báo! Tôi vừa hỏi chú mình là nhà nghiên cứu lịch sử thực vật trong nhà, ông ấy nói cô ấy có thể là đang tạo hoa hồng nguyệt quý cổ đại đã thất truyền từ lâu!]
[Tiện thể nhắc đến, loại biến dị hiện tại trông thế này (hình ảnh). ]
Chỉ thấy trên hình ảnh, cánh hoa dày đặc và cực lớn, thân cây rắn chắc, rõ ràng là loại dây leo nhưng dường như giây tiếp theo sẽ làm đổ cả hàng rào, cứ như một loại bá vương hoa vậy.
Bình luận im lặng một lúc lâu.
[Thật lớn. ]
[Thật sự rất lớn... Trông chắc nịch quá, đây là chuyên gia thông minh nào lai tạo ra dựa theo hoa mẫu đơn vậy?]
[Không, hồng nguyệt quý là loại thực vật sinh trưởng ở hệ Ngân Hà, cái này chỉ là sau khi được đem sang tinh hệ khác do môi trường thay đổi mà xảy ra biến dị. ]
[... Vậy thì tôi thật sự vẫn thích dáng vẻ nguyên bản nhỏ nhắn xinh xắn của nó hơn. ]...
Diêu Dao thao tác cực nhanh.
Khi mọi người đều đã quen thuộc với việc những thí sinh khác dùng tinh thần lực để tái hiện một tác phẩm trước mắt, thì khả năng kiểm soát tinh thần lực phi thường của cô lại một lần nữa khiến họ cảm nhận được trình độ vượt trội của cấp A.
Những bông hồng nguyệt quý xanh lam lớn chất chồng nở rộ trên giàn gỗ.
Rõ ràng không có hình dạng và thiết kế theo quy luật nào, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không thể rời mắt, cảm nhận được hương thơm xộc thẳng vào mặt.
Mặc dù có sự hỗ trợ của Tinh Võng giúp tiết kiệm tinh thần lực, nhưng người cấp B cũng khó có thể như cô mà phủ kín gần như cả một bức tường hoa, hơn nữa mỗi bông hoa đều không giống nhau, chi tiết đến mức phóng to có thể nhìn thấy cả những đường vân hoa trong suốt.
Tinh xảo đến mức cực điểm, sống động như thật.
Không ai nghĩ rằng cô mới bắt đầu học tinh thần lực, thậm chí chưa đầy ba ngày.
[Cô ấy là ai vậy? Trước đây tôi hoàn toàn chưa từng nghe nói về cô ấy. ]
[ Không biết, trên mạng hoàn toàn không tìm được thông tin... ]
[Cô ấy sẽ không phải là "nhà tài trợ" nào trong cuộc thi lần này chứ? Giải vô địch nội bộ sao? Tôi ngửi thấy mùi rồi. ]
[Cuộc thi lần này sẽ không phải là chuyên để lăng xê cô ấy chứ?]
[À mà... Hồng nguyệt quý cũng là một chiêu trò thôi à? Sau đó lại lộ ra tin cô ấy là tiểu thư của gia tộc lớn nào đó, đến tham gia cuộc thi chẳng qua là để "giải trí"... ]
[Đáng ghét! Cô ấy đã chiếm mất suất của những nghệ nhân hoa chân chính nghiêm túc nỗ lực rồi!]
Dư luận sục sôi, không khí chợt chùng xuống, nhịp điệu lập tức lệch khỏi quỹ đạo.
Những người ban đầu có thiện cảm với cô gái trong hình cũng bắt đầu dần dần theo số đông mà chỉ trích cô.
Cứ như làm vậy, họ mới có thể chứng minh ánh mắt của mình độc đáo và rõ ràng đến nhường nào.
[Có thế thôi à? Chẳng phải là dựa vào tinh thần lực mạnh mà nặn nhiều hoa hơn sao. Người đẹp Tây Môn Ninh ở bên cạnh chỉ có vài bông thôi, nhưng hình và ý đều có, lập tức nổi bật!]
[Giới trẻ bây giờ thật sự không chịu khó mà làm nghệ thuật cho tốt. ]
[Dựa vào số lượng mà thắng à, không nói nên lời, bức tường hoa to thế kia thì cấp A nào làm chẳng được? Chỉ mình cô ấy biết phô trương kỹ năng thôi sao?]
[Dù cô ấy có giành quán quân cũng không được cái gì tốt đẹp đâu! Chờ bị mắng đi, ai mà không biết mấy cái ý đồ nhỏ mọn của nhà đầu tư chứ!]
[Chỉ biết làm những thứ thu hút ánh mắt người khác thì nhất định sẽ không đi xa được đâu. ]
[Thế này mà còn muốn bám víu vào Irelia cấp S sao? Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào mặt thôi à?]
[Tôi tuyệt đối sẽ không bình chọn cho cô ấy, tôi thà bỏ phiếu cho người không quen biết còn hơn! Phỉ nhổ!]...
Nhân viên công tác vẫn luôn theo dõi sự phát triển của dư luận nhìn thấy cảnh này, mồ hôi lập tức túa ra: "Tiêu rồi!"
Những điều này, Diêu Dao đang trong cuộc thi hoàn toàn không hay biết.
Cô nhìn bông hồng nguyệt quý tùy ý nở rộ trong lòng bàn tay, nghĩ đến việc trước đây cô từng hỏi người bạn thân yêu thích làm vườn của mình: "Hoa gì không thu hút côn trùng?"
Rồi nhận được câu trả lời: "Là hoa gì thì cũng đều thu hút côn trùng!" Ngay sau đó là nghe bạn thân than vãn hồng nguyệt quý khó chăm sóc đến mức nào.
Giờ thì cô đã xuyên không đến đây, cũng có thể dùng tinh thần lực nặn hình hồng nguyệt quý, không cần phải bận tâm đến một vạn khuyết điểm của nó.
Không biết người bạn thân của cô bây giờ thế nào, liệu có bị chuyện của cô làm cho hết hồn không, rõ ràng hai người vừa mới từ triển lãm hoa Chelsea về trường học...
Nỗi nhớ quê nhà của Diêu Dao vô thức nhuốm màu sắc và hình dáng.
Cô nâng tay lên, tùy ý nặn ra một con bướm hai cánh màu xanh lam lẫn chấm trắng.
Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, tựa như một tinh linh đang khiêu vũ duyên dáng bay lượn trong không trung, rồi sau đó đậu trên một bông hoa ở chỗ cao nhất của giàn gỗ, hòa quyện và chiếu sáng với đám hoa màu xanh lam kia.
"Tích." Tiếng chuông vang lên.
Cuộc thi kết thúc.
Diêu Dao cùng mọi người đứng trên bục chờ, tựa như đứng trên đài cao hát vang bài ca.
Cô không biết mình đã vô thức gây ra một cuộc tranh cãi lớn đến mức nào.
Ngay cả những người xem thiếu tầm nhìn nhất cũng không thể che giấu lương tâm mà chỉ trích tác phẩm của cô xấu xí, chỉ có thể từ các góc độ khác mà tấn công cô.
Ý tưởng bình thường, chỉ chú trọng bề ngoài không chú trọng nội tại, dùng loài hoa cổ đại làm chiêu trò, không phải nghệ nhân hoa chuyên nghiệp lại đến tham gia cuộc thi để chiếm suất của người khác...
Vô số lời công kích đổ ập lên người Diêu Dao.
Chỉ có một số ít người khẽ khàng lên tiếng khen hoa của cô nặn thật đẹp, nhưng ngay lập tức bị công kích đến mức không thể tiếp tục nói.
Thao tác tay không nặn bướm của cô đã bị những người có ý đồ cắt đoạn lại, trực tiếp đăng tải lên Tinh Võng.
Nặn hoa chưa bao giờ là việc khó.
Nhưng sinh vật thì không!
Ngay cả trong Tinh Võng, việc nặn ra một ảo giác con bướm sống động như thật, đối với đa số mọi người đều khó như lên trời!
Diêu Dao hoàn toàn không biết gì cả, cô chỉ đặt hai tay trước người, rũ mắt lặng lẽ chờ kết quả thi đấu.
Đèn sân khấu chuyển động tùy ý trên đầu, ánh sáng liên tục lướt qua sườn mặt cô.
Diêu Dao biết có "quán quân nội bộ", cô chắc chắn sẽ không nhận được giải thưởng cao nhất, nhưng... có là tốt rồi!
Gia đình nghèo nào mà còn có thể kén cá chọn canh với tiền thưởng chứ!
Nhưng cũng không thể tay trắng trở về đối diện với vẻ mặt khó tả của Mai Lâm, trải nghiệm cảnh lặng người khi bản thân nói mạnh miệng nhưng kết quả không được một tinh tệ nào chứ.
Haiz, cuộc đời thật vô thường mà.
Diêu Dao nâng tay lên xoa xoa thái dương dưới ánh đèn chói mắt.
Không biết là ánh đèn quá sáng hay đầu óc choáng váng khiến trước mắt cô xuất hiện những cái bóng chồng chất kỳ lạ.
Cũng không biết lúc nảy thi đấu có ảnh hưởng đến hình dáng bông hoa không.
"... Kết quả chung cuộc! Tôi xin công bố quán quân cuộc thi Hoa cỏ lộng lẫy lần này!"
Người dẫn chương trình đứng trên bục hăng hái hô lớn.
[Chẳng phải là cái cô làm màu nào đó sao, thật sự coi chúng tôi là đồ ngốc à?]
[Giả dối! Tôi không muốn nhìn thấy cái bình hoa kia lên nhận giải đâu?]
[Cô ấy lại đứng như cột đình ở đó, còn nhăn mày, chắc là cảm thấy công bố quá chậm ảnh hưởng đến việc phát biểu sắp tới, không nhớ được lời tuyên bố quán quân đấy à?]
[Cái vẻ nắm chắc phần thắng này, thật buồn nôn!]...