[Nhắc nhở thân thiện cho cả nhà: Xem phát sóng trực tiếp nhớ thở đấy!]
[Trời đất ơi... Tôi thật sự muốn ngạt thở!]
[Tôi phục Diêu Dao thật, lúc triển khai pháo sao lại làm nổ luôn cả máy quay không người lái thế nhỉ? Khiến cho phòng phát sóng của cô ấy và Giả Tư Mẫn tối om luôn rồi!]
[Cảm ơn, không thì tôi cũng chẳng phải bò sang phòng phát sóng của Tô San, để được trải nghiệm cảm giác như nhân vật phụ trong phim kinh dị bị bao vây, chặn đường. ]
[Chờ đến khi đánh xong, màn hình đen thui mới khôi phục lại, hiệu suất như thế có được không vậy?]
[Thật sự rất đáng sợ, cái kiểu gây áp lực đó, tôi muốn tắt thở luôn rồi... (vẫn còn sợ). ]
[Chắc là vì ban đêm nhỉ? Ban đêm, ánh sáng lờ mờ cộng thêm tiếng bước chân, nhân vật phụ bị thương nặng, lại còn mùi máu tanh quẩn quanh, khác mỗi cái là không có nhạc nền chuyên dụng của phim kinh dị thôi á!]
[Tôi thấy chỉ tiếng thở thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi... ]
[Nhưng nhìn từ góc độ của người khác cũng lạ ghê, tôi đứng ở góc nhìn của Hoắc Ân, được tự mình trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời khi bị một cô gái xinh đẹp đánh gục xuống đất... (ngẫm nghĩ). ]
[Tôi thấy cả người cô ấy nhuộm đỏ trông thật đẹp, cái cảm giác ngông cuồng đó, đúng là khiến người ta mê mẩn không dứt, bao nhiêu lời khen đúc lại thành một câu, ghen tị với Hoắc Ân quá đi thôi!]
[Tôi không hiểu, sao em gái Dao lại "thưởng" cậu ta như vậy?]
[Định nghĩa lại "khen thưởng" à?]
[Em gái Dao, người vợ xinh đẹp của tôi. ]
[Uống mấy ly mà giữa ban ngày ban mặt đã say thế này (bực mình). Lầu trên có nghĩ đến cảm giác của bạn trai thật sự của cô ấy không? Đúng vậy, chính là cảm giác của tôi đây này!]
[?]
[Cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. (Tức giận). ]
[Thua trận, thua trận mà lại được đối xử như vậy, tôi thích quá đi! Ôi ôi, em gái xinh đẹp, hôn cái nào!]
[... Mấy người kiềm chế chút đi! (bực mình). ]
[Nơi công cộng, nhớ mặc đủ quần áo vào (làm ơn). ]
[Mới bò từ phòng phát sóng của Tô San ra, sao tôi thấy hành động của cô ta không đúng lắm? Tôn Lạc và Hoắc Ân đang đánh nhau dữ dội, sao cô ta chỉ đứng nhìn?]
[?]
[Kinh ngạc!]
[Cô ta chỉ là cấp B thôi mà? Cô ta có tư cách gì mà đòi đi đánh với một trong hai người Diêu Dao và Giả Tư Mẫn chứ?]
[Diêu Dao dù có tàn phế đến mức đó cũng là cấp A, cấp B như Tô San không thể bám víu được đâu. ]
[Nói thật. Cả người đầy máu, có thể bị tổn thương nội tạng, không ngừng ho ra máu, tinh thần lực hỗn loạn mà vẫn còn đánh ra hai phát pháo kích cỡ đó... Thật đáng sợ. Tôi chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để diễn tả. ]
[Nhưng hai phát pháo kia thật sự quá ngầu! (mắt tròn xoe). ]
[Có người đã rời sân khấu, nhưng cứ như anh ấy vẫn còn sống ở đó vậy. ]
[Bạn học Trương Hòa Quang,"giấu tài" quả là thế này đây!]
[Anh ấy và Phong Tê thua như thế không lỗ chút nào. ]
[Thua một người mới mà không lỗ à?]
[Ít nhất cũng không quá mất mặt nhỉ?]...
Trong màn hình, Diêu Dao đứng trước mặt Tô San, hơi tiến lên một bước, liền thấy Tô San sợ hãi vội vàng lùi lại mấy mét, rồi nhanh chóng từ sau lưng rút ra huy hiệu của bản thân.
"Đừng đánh tôi! Tôi tự bỏ thi!"
Giọng Tô San nức nở rõ ràng, nước mắt chảy ròng ròng, hoàn toàn không giống vẻ nũng nịu, làm duyên làm dáng lúc trước khi ở cạnh Hoắc Ân.
Cô ta nhấn nút không chút do dự, dường như không muốn nán lại đây dù chỉ một giây.
"..." Diêu Dao cũng im lặng.
Cô nghe tiếng bước chân của Giả Tư Mẫn, không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Chân cô ấy có vết rách lớn do Tôn Lạc gây ra, bước đi hơi chậm chạp.
Diêu Dao chỉ vào mặt mình, mở lời hỏi: "Trông tôi đáng sợ lắm sao?"
Giả Tư Mẫn kinh ngạc: "Đây có phải vấn đề về mặt đâu?"
"..."
"Cậu nghĩ xem lúc nãy cậu đã làm những gì đi chứ!"
Diêu Dao: "Ừm..."
"Tuân thủ quy tắc thi cử, vui vẻ xử lý bạn học, giành được điểm?"
Giả Tư Mẫn rơi vào im lặng kỳ lạ.
Về lý thuyết... hình như là thế?
Diêu Dao quả thật chỉ làm những điều một thí sinh trong cuộc thi nên làm, thậm chí có thể nói là một thí sinh xuất sắc đạt chuẩn.
Nhưng nghĩ lại, cứ thấy có gì đó là lạ... Thôi, thôi, đừng nghĩ sâu hơn nữa.
Cơ giáp đã hư hỏng hoàn toàn, cái ống pháo cực lớn kia rơi xuống đất cũng không thể thu lại để dùng lần nữa.
Sau khi thu dọn xong những thứ còn sót lại của cơ giáp, Diêu Dao được Giả Tư Mẫn đỡ, khập khiễng đi về phía sườn đồi cách xa khu rừng.
Đêm vẫn tiếp diễn, đêm khuya ở hành tinh Hàn Thủy luôn đặc biệt lạnh.
Diêu Dao hiểu địa hình Hàn Thủy Tinh rất rõ, không lâu sau lại tìm được một cái hang nhỏ.
May mắn cả hai đều gầy nên chui vào được và nhóm lên một đống lửa nhỏ.
Ánh lửa lay động, chiếu sáng gương mặt lấm lem của họ.
Cả hai buồn cười, bật cười rồi vội vàng bắt đầu băng bó vết thương trên người mình.
[Tôi hiểu rồi, công thức của học sinh giỏi đây mà!]
[Đúng thế, sau khi xử lý lần lượt ba người đứng đầu bảng xếp hạng, cô ấy vững vàng chiếm vị trí số một. ]
[? Không ai thấy cô ấy quá đáng sao? Vừa tới đã không nói không rằng làm người ta bị thương nặng như thế. ]
[? (kinh hãi). ]
[(Vội vàng lùi lại). ]
[Phòng phát sóng sao lại lọt vào một "thánh mẫu" kỳ cục thế này, đây là kỳ thi Bắc Minh mà?]
[Không thể nào, không thể nào, sẽ không có ai không biết đây là phát sóng trực tiếp của Bắc Minh chứ? Người Bắc Minh, cái chất Bắc Minh, kẻ mạnh là trên hết nhé!]
[Cô ấy chỉ dựa vào may mắn và xinh đẹp thôi, nếu không có mấy thứ này thì cô ấy đã bị loại từ lâu rồi. ]
[... ]
[Thật ra tôi muốn trả lời lại, nhưng không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy tôi mà đi trả lời mấy cái bình luận ngớ ngẩn trên thì sẽ tự hạ thấp mình xuống ngang tầm với mấy người đó... ]
[Cảm giác sẽ bị lây, lần trước xui xẻo như vậy là lúc nói chuyện với người của Saint đó. ]
[Trời ơi, thật sự quá giả tạo, có phải là mấy người của Saint không? Để tôi xem nào!]
[Bắc Minh là ngôi trường tôn vinh kẻ mạnh, người thắng mới có tiếng nói, đây chẳng phải là kiến thức thông thường từ 800 năm trước rồi sao? Xinh đẹp và may mắn đều là một phần của thực lực mà, dùng có sai luật đâu?]
[Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cứ phải xét từ góc độ đạo đức mà nói "quá đáng", tôi lại thấy bên không đúng ngược lại là Hoắc Ân ấy chứ!]
[? Nói sao cơ?]
[Ừm... Chắc không phải mỗi tôi cảm thấy thế đâu nhỉ? Mấy bạn có biết cuộc thi nghệ thuật tạo hình hoa không?]
[Cuộc thi Hoa cỏ lộng lẫy đó à? Tôi từng nghe nói qua, trước đây thấy có người ca ngợi quán quân, là đại tiểu thư nhà Tây Môn?]
[Dưa to thế này mà không ai hóng à? Tôi xin gọi đây là dưa hấu ngọt lịm! (kinh ngạc). ]
[Dưa gì thế? (nghe mùi mà đến). ]
[Vừa hay em gái Dao và mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, chúng ta cũng vào hóng dưa luôn đi!]
[Cảm ơn, ghế đã kê sẵn rồi, mau nói đi!]
[Cái cuộc thi nghệ thuật tạo hình hoa mà lúc nào tổ chức cũng chẳng gây được tiếng vang gì ấy hả, cuối cùng cũng chỉ toàn người có tinh thần lực tầm thường đi tham gia, nói chung là gà mổ nhau... ]
[Trước đây không phải có nhiều bài đăng thổi phồng về Tây Môn Ninh lắm sao?]
[Cười chết, sao mấy bạn hóng dưa mà chỉ hóng được phần đuôi vậy, Diêu Dao với tư cách người dự thi ở trận đấu đó tuy thua mà vẫn vẻ vang, tác phẩm "Tưởng niệm" của cô ấy được Hoa Hải Tinh mua đi mà các bạn cũng không biết ư?]
[Gì? Hoa Hải Tinh? Cái hành tinh có triển lãm hoa Gevoges lớn nhất tinh tế đó sao?]
[Đúng vậy, nói đến còn có chuyện hay ho nữa, quán quân tiểu thư Tây Môn Ninh không ai để ý, ngược lại một người vô danh đoạt giải ba lại được Hoa Hải Tinh ưu ái. ]
[Tôi chỉ có thể dùng từ xuất sắc để diễn tả!]
[Thật sự, tôi khuyên mọi người nên đi hóng cái dưa này, tôi thấy rất sướng, mặc dù em gái Dao không nhận được giải thưởng đáng ra nên thuộc về cô ấy. ]
[(Giận nhưng bất lực). ]...
Không ít người chú ý đến dòng bình luận nên không khỏi tò mò, chuẩn bị đi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Diễn đàn khu Hối vốn nổi tiếng với tốc độ ra tin thần tốc, nhưng không ai ngờ lần này nhóm những quản trị viên mê số liệu lạnh lùng ấy lại đồng loạt hóng hớt một câu chuyện đến vậy.
Thế là, đoạn ghi hình tại hiện trường cuộc thi Hoa cỏ lộng lẫy ngay lập tức bị đào lại.
Đến lúc này, mới có nhiều người hơn nhìn thấy cái "sự thật" được bao bọc bởi truyền thông tinh tế.
Đó đã là chuyện hơn một tháng trước.
Sau khi kết quả thi đấu gây ra tranh cãi lớn, nhận được rất nhiều khiếu nại và tố cáo, việc Ban Tổ Chức nhận hối lộ, thao túng kết quả cuộc thi một cách trắng trợn đã được làm rõ.
Cuối cùng Ban Tổ Chức đã công khai xin lỗi, và đẩy ra mấy người chịu tội thay không ảnh hưởng đến toàn cục, hứa hẹn sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.
Việc bố trí sẵn quán quân nội bộ vẫn không được giải quyết, nhưng dù có làm truyền thông và quảng cáo thế nào đi chăng nữa, Tây Môn Ninh cũng không có được tiếng tốt như cô ta mong muốn.
Cô ta cũng vì sự việc xấu xa và nghiêm trọng này mà bị gắn với một cột mốc đáng xấu hổ.
Ngược lại, cái tên "Diêu Dao" đang được quá nhiều người để mắt lại nhanh chóng chìm xuống.
Bởi vì, căn bản không tìm thấy bất kỳ thông tin nào của cô ấy cả!
Đúng vậy, điều khiến cư dân mạng không thể tưởng tượng được là, người ban đầu được cho là xuất thân từ "gia tộc" rất có tiếng tăm, ngược lại sau cuộc thi lại không tìm thấy chút tin tức nào.
Chỉ có đoạn ghi hình với độ nét cao và tác phẩm của cô ấy trong cuộc thi là bằng chứng cho thấy cô ấy từng xuất hiện.
Thần bí như vậy!
Cô ấy nghiêm túc thi đấu, ở trên sân khấu bị đối xử không công bằng, vì hiểu lầm mà nghĩ năng lực mình chưa đủ, xinh đẹp nhưng khiêm tốn.
Cô gái ấy giống như cánh bướm lấp lánh trên đầu ngón tay, biến mất không dấu vết sau khi nhận được phần thưởng, để lại nhiều không gian cho trí tưởng tượng của quần chúng.
Ai có thể ngờ được cả mạng lưới Tinh Võng to lớn như vậy mà lại không tìm thấy thông tin của một người!
Càng không tìm thấy người, lại càng muốn biết.
Cái không đạt được thì luôn là tốt nhất.
Đó chính là tình trạng chung của cư dân mạng trong thời gian gần đây.
Cho đến tận bây giờ, khi Diêu Dao trở thành người đứng đầu trong kỳ thi tân sinh Bắc Minh và lại xuất hiện trong tầm mắt họ, mới có những người biết chuyện liên hệ cô ấy với cô gái bí ẩn gây ấn tượng mạnh trước kia.
Nếu cuộc thi nghệ thuật hoa thể hiện khả năng điều khiển tinh thần lực tinh tế của cô ấy, thì kỳ thi tân sinh lần này lại trực tiếp chứng minh sức mạnh chiến đấu của cô ấy.
Mà ở Bắc Minh, điều sau vô cùng quan trọng.
Cũng chính vì màn thể hiện xuất sắc của Diêu Dao trong kỳ thi tân sinh, diễn đàn Hối mới hiếm khi quan tâm đến "quá khứ" của cô ấy.
Đến cả Mễ Hiết, quản trị viên đầu tiên chia sẽ và giải thích chuyện này, nhìn thấy cũng phải lẩm bẩm.
Ban đầu anh ta chỉ chú ý đến Diêu Dao vì Mã Đốn hết lời khen ngợi, anh ta không hiểu về nghệ thuật hoa cỏ nên không để tâm, nhưng cũng biết tác phẩm của Diêu Dao có giá trị cực cao...
Đáng lẽ phải là như vậy.
Thẳng đến khi thấy được tác phẩm của Tây Môn Ninh.
"..."