Diêu Dao: "Tôi chỉ là... cảm thấy năng lượng đang giảm sút, có chút choáng váng và mệt mỏi, nhưng không sao đâu."
Rõ ràng, nụ cười nhẹ nhàng nhưng khóe miệng dính máu của người nói ra những lời này, chẳng có mấy sức thuyết phục.
Cái gì mà không sao chứ!
Giả Tư Mẫn dùng một tay định đỡ lấy Diêu Dao, nhưng cô đã kiên quyết từ chối.
"Cậu còn phải điều khiển cơ giáp mà, đường đạn của tôi rất rõ ràng, có thể giải quyết hoàn toàn những người cấp B, nhưng sau lần đầu tiên, họ trở nên cảnh giác hơn một chút, nên mới dễ né tránh vậy."
Diêu Dao nhanh chóng nói xong, giọng nói nhẹ đến mức như không có sức lực.
Cô mở hộp tiếp viện bên cạnh rồi ngã ngồi xuống đất, tóc dán vào thái dương ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt mơ màng, khó nén sự yếu ớt.
"Tôi đã không còn một giọt dịch dinh dưỡng nào nữa!"
Rồi cô đầy chờ mong mà nhìn Giả Tư Mẫn với vẻ mặt phức tạp, mang theo vài phần xúi giục và nóng lòng muốn thử.
"Tiến lên! Xử lý hết bọn họ đi, đó là bia sống sờ sờ đấy."
"..."
Cảm giác bị lôi kéo lên "thuyền cướp" này thật tuyệt.
Nếu không phải lúc đó Diêu Dao đã nói câu "Tôi chỉ cần một đòn là có thể thổi bay bọn họ! Nếu không thể hoàn toàn loại bỏ họ khỏi kỳ thi thì chỉ cần bồi thêm một đòn là có thể giải quyết, không ai thoát được." Khiến Giả Tư Mẫn dao động đến mức không kịp nắm lấy tay cô... thì bây giờ đã không thành ra thế này!
Chẳng phải đây là hoàn toàn không có kế hoạch mà đã muốn đối đầu với người khác sao?
Giả Tư Mẫn từ bỏ giãy giụa mà xoay người, hai tay vững vàng đặt lên cần điều khiển và bàn đạp.
Tinh thần lực nhanh chóng kết nối với cơ giáp, thay đổi hoàn toàn sự dao động và do dự muốn ngăn cản Diêu Dao bốc đồng trước đó, ánh mắt đầy kiên định.
Giây tiếp theo, chiếc cơ giáp lập tức xuyên qua khu rừng âm u, xông thẳng ra ngoài.
Cơ giáp đúng là đủ tư cách để làm công cụ phòng thủ.
Diêu Dao, dù yếu ớt dựa vào khoang cơ giáp, vẫn có thể nghe thấy bên ngoài không ngừng có tiếng đạn và tiếng kim loại va chạm, tiếng cào xé bén nhọn.
Giả Tư Mẫn đang lâm vào khổ chiến, cô không khỏi bực bội.
Sau khi không còn sự hỗ trợ và uy hiếp từ đòn pháo kích đó, Hoắc Ân và Tôn Lạc như hồi quang phản chiếu mà liều mạng tấn công cơ giáp.
Mặc dù bản chất tệ hại, nhưng dù sao cũng là con cháu gia tộc lớn, trong việc đối phó với loại cơ giáp phổ thông này, Hoắc Ân vẫn rất quen thuộc.
Có lẽ vì biết vết thương trên người quá nặng, chắc chắn không thể cầm cự lâu, nên hắn có kiểu đối đầu như muốn "vứt bỏ tất cả", khí thế ào ạt, cứng rắn giáng nhiều đòn liên tục khiến cánh tay trái của cơ giáp bắt đầu bị hư hỏng.
Cánh tay trái kia, chính là cánh tay được cải tạo bởi sinh viên năm trên nào đó không muốn lộ tên tuổi và bị cướp một cách khổ sở.
Mục tiêu của Tôn Lạc và Hoắc Ân hoàn toàn giống nhau, tuyệt đối không thể để đối phương bắn ra phát pháo thứ ba!
Ai cũng hiểu rõ đạo lý không thể đánh cược tính mạng của mình vào tinh thần lực của người khác.
Khói đen kèm theo ánh điện lập lòe bay lên. Khớp xương cánh tay máy bị kéo đứt hoàn toàn.
Giả Tư Mẫn, người nhanh chóng phản ứng trong lúc giãy giụa, không chút do dự nhặt lấy một bên súng, trong khoang cơ giáp vừa được mở ra, cô nâng súng lên bắn về phía đối diện.
"Đoàng, đoàng!"
Hai viên đạn va chạm giữa không trung, như pháo hoa nở rực rỡ nứt tung, phát ra tiếng kêu chói tai.
Tôn Lạc, một tay bám vào cửa, trông thê thảm hơn Giả Tư Mẫn nhiều.
Quần áo đã sớm dính đầy máu, càng không nói đến mặt mày lấm lem bụi bẩn và máu.
"Giả Tư Mẫn?"
Tôn Lạc giật mình, tay cầm kiếm laser vẫn không hề yếu đi, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí trong cơn va chạm tốc độ cao và dữ dội còn kéo ra những tia lửa vàng đỏ đan xen.
Cậu ta dường như hoàn toàn không ngờ người mình nhìn thấy lại không phải Thượng Quan Lăng và Ôn Thừa Vọng, mà là Giả Tư Mẫn.
Hóa ra cô ta là kiểu người có thể trực tiếp mở pháo bắn thẳng vào đối thủ sao?
Vẻ mặt ngạc nhiên của Tôn Lạc rõ ràng đến mức Giả Tư Mẫn cũng có chút thẹn quá hóa giận.
Dù đích thực là cô ấy đang gánh tội thay Diêu Dao. Nhưng đừng có coi thường cô ấy!
Không có kế hoạch đầy đủ, kiểm soát nguy hiểm, dự đoán phương án giải quyết, nói gì là làm nấy, còn không nghe lời khuyên.
Trước đây, những người như vậy chắc chắn sẽ bị Giả Tư Mẫn ghét bỏ và chán ghét.
Nhưng rõ ràng cả hai đều là những người có tinh thần lực cấp A, thậm chí Diêu Dao còn bị thương nặng, vậy mà uy lực của cú pháo kích đó vẫn khiến Giả Tư Mẫn cảm thấy khó có thể theo kịp.
Lúc này Giả Tư Mẫn cũng có một cảm giác kỳ lạ, như muốn bất chất tất cả.
Thế mà lại có chút sung sướng!
Cô ấy thô bạo nắm lấy khẩu súng vốn do Diêu Dao cầm, trực tiếp dùng nó làm gậy, ra đòn nhanh như chớp đánh về phía ngực Tôn Lạc.
Tôn Lạc nhanh chóng dùng kiếm laser ngăn cản.
Giả Tư Mẫn quay người tiếp tục áp sát, cho đến khi chuyển chiến trường ra khỏi chiếc cơ giáp bị hư hại.
Cơ giáp bốc khói, cửa khoang mở rộng, như thể bên trong không có bóng người. ... Cho đến khi một nửa cái đầu cẩn thận thò ra từ bên trong.
Diêu Dao nửa híp mắt nhìn trận chiến cách đó không xa.
Lúc này, Giả Tư Mẫn mới có vài phần phong thái của biệt danh "chó điên" trong nguyên tác.
Mái tóc đen giống như anh trai cô ấy, Giả Duy, bay tán loạn trong không trung.
Tóc búi sau đầu rũ xuống trong trận chiến kịch liệt. Vết thương trên người Giả Tư Mẫn không ngừng tăng lên, nhưng động tác của cô ấy lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Tôn Lạc, vốn đã bị trọng thương, dần dần suy yếu trong trận chiến kéo dài này.
Cho đến khi cậu ta một lần nữa né tránh viên đạn của Giả Tư Mẫn, nhưng không thể né được cú đá xoáy chân của cô ấy khi xoay người.
Vết thương sâu ở bụng lập tức vỡ ra, máu bắn tung tóe, chảy "ào" xuống đất.
Giả Tư Mẫn đứng trước mặt Tôn Lạc, họng súng dí vào thái dương cậu ta, nhìn xuống nói: "Kết thúc."
"Tôi thua, nhưng đồng đội của cậu đâu?" Tôn Lạc cười nhếch mép.
Cậu ta không hề ngốc.
Ban đầu Tôn Lạc nghĩ Giả Tư Mẫn đã nổ pháo, nhưng ngay khi bắt đầu chiến đấu cậu ta liền phát hiện tinh thần lực của Giả Tư Mẫn gần như vẫn đầy.
Vì vậy, ít nhất cô ta có một đồng đội, hiện tại đang ở trạng thái yếu ớt vì tinh thần lực bị vắt kiệt không còn một chút.
Vừa dứt lời, Tôn Lạc liền như bị ép buộc rời khỏi trò chơi, bị chuyển đi khỏi trường thi.
Giả Tư Mẫn lập tức xoay người chạy về phía chiếc cơ giáp, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Ân đang đứng quay lưng lại trên đỉnh khoang cơ giáp.
Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, như hóa đá.
Giả Tư Mẫn không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt Hoắc Ân chắc chắn là sững sờ.
Chỉ thấy trước người hắn có một tia sáng hồng rực xuyên qua, cây cạy màu hồng nhạt đâm thẳng vào cơ thể Hoắc Ân, tựa như mở ra một lỗ hổng trên ngực hắn.
Hoắc Ân vịn vào cửa khoang, lảo đảo và lung lay sắp đổ.
Diêu Dao không chút do dự nâng chân trợ giúp một tay, đẩy hắn ngã xuống đất.
Một tiếng "ầm" vang lên, Hoắc Ân lập tức ngã xuống đất, bụi mỏng bay tứ tung.
Cơn đau kịch liệt theo từng hơi thở lan rộng khắp cơ thể đang run rẩy của hắn.
Trong lòng Hoắc Ân lập tức dâng lên sự kinh hãi và ghê tởm, cũng có rất nhiều sự không thể tưởng tượng và vô lý.
Hắn muốn dùng chút sức lực cuối cùng để kích hoạt tinh thần lực, cô ta làm sao có thể, làm sao có thể đối xử với hắn như vậy?
Diêu Dao từng bước đi ra từ khoang cơ giáp, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái và tươi tắn.
Cây cạy cầm trong tay nhanh chóng rút ra, giọt máu theo động tác dứt khoát của cô bắn thành một vòng cung tròn trên không.
"Đây chính là kỳ thi Bắc Minh "kẻ sống người chết" đấy."
Bên mặt cô vẫn còn những vệt máu không biết bị bắn lên từ khi nào, nơi quần áo lộ ra cũng đầy vết thương chồng chất, nhưng toàn thân cô lại toát ra vẻ vô cùng nhẹ nhàng và sảng khoái.
Nếu không phải cây cạy màu hồng phấn trong tay không ngừng nhỏ xuống những giọt máu tươi, rất khó để không bị vẻ ngoài yếu đuối và ngây thơ của cô mê hoặc.
"Tôi ở đây, công khai đánh bại cậu."
Gần như ngay lập tức khi ngã xuống, máu từ sau lưng Hoắc Ân phun trào lên, tạo thành những vũng lớn.
Cảm giác đau đớn kích thích, trước ngực như có một lỗ hổng thông gió, không ngừng có không khí tràn qua.
Không biết vì sao, sự phẫn nộ của Hoắc Ân đột nhiên biến mất một cạch kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" không ngừng tăng tốc, hắn sững sờ nhìn Diêu Dao.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị những cơn đau kịch liệt tấn công. Lần thứ hai gặp mặt, vết thương không giảm mà còn tăng lên.
Hoắc Ân vẫn luôn cảm thấy mình thích những bông hoa nhỏ, mềm yếu và ngọt ngào, là loại sẽ bám víu vào người khác.
Nhưng... cơn đau khủng khiếp trên người dường như đã làm tê liệt thần kinh hắn, mang đến cho hắn một cảm giác sảng khoái kỳ dị.
Dưới sự kích thích không gì sánh bằng này, Tô San, người ban đầu được Hoắc Ân tìm làm vật thế thân, đột nhiên trở nên vô cùng nhàm chán.
Hắn nhìn chằm chằm Diêu Dao, nghĩ đến nỗi đau được cô "ban cho", đột nhiên không kìm được mà thở hổn hển, cho đến khi bị chuyển ra khỏi trường thi vì vết thương quá nặng. ...
Thấy hai đồng đội cấp A đều biến mất, chỉ còn một mình Tô San đang sợ hãi nhìn Diêu Dao, người toàn thân đầy vết máu nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào đến vậy.
Sự tương phản lớn tới mức Tô San nhìn Diêu Dao như thể đang thấy một kẻ cuồng sát nào đó.
Cô ta gần như theo phản xạ của một loài động vật nhỏ mà lùi lại một bước.
Đây là đẳng cấp gì thế? Thật kinh khủng.