Chương 19

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:05

Tim Diêu Dao đau quá! Mặc dù tiền không phải của cô. Dưới cái giá quá đáng như vậy, tai mèo móng mèo thì có là gì đâu, dù là trang phục hầu gái cô cũng có thể không biểu cảm mà mặc vào. Trước cái giá trên trời như vậy, mọi sự kháng cự thật quá yếu ớt và bất lực! Diêu Dao với một thái độ ngộ ra chân lý, hiểu thấu sự đời, mặc bộ trang bị mới của mình, rời khỏi tầm nhìn của Mai Lâm và bác sĩ Văn Sâm. "..." "Xấu lắm sao?" Mai Lâm khó hiểu nhìn về phía bác sĩ Văn Sâm. Bác Sĩ Văn Sâm: "Cậu đang nghiêm túc hỏi tôi câu này ư?" Mai Lâm: "Chứ còn gì nữa?" Bác sĩ Văn Sâm: "Là một lớp vỏ ngụy trang tương đối thực dụng, kết hợp với khuôn mặt của em ấy rất dễ che mắt những kẻ chỉ nhìn vẻ bề ngoài." "..." Biểu cảm của Mai Lâm thay đổi. Gần đây đánh Diêu Dao quá nhiều lần, đến nỗi anh ta đã quên mất khía cạnh này. Dù sao năm đó anh ta là người trong lòng không có phụ nữ, rút đao xông pha chiến trận, nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, những người chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì quả thật rất nhiều. Xét đến vóc dáng mảnh mai và khuôn mặt điềm đạm của Diêu Dao, so với đám đàn ông cường tráng thì quá có sức mê hoặc, Mai Lâm vô cùng đồng tình với quan điểm này. "Vẻ đẹp quả thật là một vũ khí ghê gớm."... Một ngày đẹp trời bắt đầu từ việc dậy sớm và kết thúc. Diêu Dao nhắm mắt mặc quần áo, rửa mặt xong tỉnh táo lại, lay động ổ chó một hồi. "Dậy mau, còn ngủ nữa, ở tuổi này sao mà có thể ngủ nướng được!" "Không được ngủ, dậy... À không, đi huấn luyện!" Lựu Lựu giãy giụa như thể "sống không còn gì luyến tiếc" mà mở mắt, bị Diêu Dao kéo ra ngoài. [Ăn cơm! Ăn cơm!] Tiểu Kim ở bên cạnh kêu lên như gà gáy vào buổi sáng. Diêu Dao mơ màng ăn xong bữa sáng, sau đó dắt Lựu Lựu ra cửa. Ngày đầu tiên bắt đầu huấn luyện thể chất, Lựu Lựu vẫn được hưởng vị trí VIP xung sướng trong lòng chủ nhân mình. Nhưng mấy hôm sau nó liền phải tự lực vùng vẫy, chỉ có thể chạy "lạch bạch lạch bạch" theo sau cô. Đời trước tạo nghiệp, đời này phải rèn luyện thể lực. Có một thời gian dài Diêu Dao cho rằng tinh thần lực cũng tương tự như ma pháp, cô có thể giống một pháp sư mà đứng ở phía sau làm một cái pháo đài thủy tinh. Nhưng Mai Lâm lấy kinh nghiệm của bản thân mà thông báo cho Diêu Dao rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều. Tin tốt là sau khi trải qua huấn luyện cơ bản, Diêu Dao dần thích nghi với môi trường khí hậu của tinh hệ Bắc Minh. Tin xấu là cô vẫn chưa được tháo vòng trọng lực ra. Mai Lâm: "Rèn luyện mà không mang theo dụng cụ thì có thể gọi là rèn luyện sao?"... Đúng là như vậy. Diêu Dao dắt theo một chú chó con chạy nhanh trên sân vận động rộng lớn, trông đặc biệt bắt mắt. Vì cặp đôi này đã liên tục đến huấn luyện đúng giờ trong nhiều ngày, không ít người rất quen thuộc với họ. Diêu Dao từng là người có "gánh nặng" hình tượng, trước khi đi học sẽ dành mười lăm phút để trang điểm nhẹ nhàng như không trang điểm rồi mới đến trường. Cái gọi là "hình tượng" đó trước mấy ngàn mét mỗi ngày đều trở nên vô dụng. "Hộc... Hộc..." Cô thở dốc, hai chân lê lết trên đường chạy, mặt mày xanh xao kiệt sức, như thể giây tiếp theo sẽ trợn trắng mắt ngất đi. Diêu Dao trơ mắt nhìn hai nữ sinh bên cạnh vừa nói chuyện vừa đi qua vượt mặt mình. "..." Tốc độ chạy bộ của cô bây giờ có lẽ còn chậm hơn tốc độ xe lùi vào bãi đậu khi cô thi bằng lái. Chạy xong cảm thấy cơ thể đau nhức dữ dội, Diêu Dao uống nước ừng ực, vừa đi lại để giãn cơ bắp căng cứng ở chân, vừa cầm lấy phi tiêu trên bàn, không chút do dự ném ra ngoài. "Tốc độ rất nhanh nhưng độ chính xác vẫn chưa đủ cao." Người bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Diêu Dao cầm một bó phi tiêu trên tay, nghe thấy giọng nói thì mơ màng quay đầu lại. "Cô giáo Mai Lộ?" "Lâu rồi không gặp em, sao không thấy tên Mai Lâm kia? Anh ta lại đi lười biếng rồi để em tự mình huấn luyện ư? Nguy hiểm lắm đấy, cô lập tức đi Phòng Giáo Vụ tố cáo anh ta!" Mai Lộ một tay ôm chầm lấy Diêu Dao, trên mặt tươi cười nhưng mang theo sát khí ngập tràn: "Em nói xem, có phải anh ta lại nói gì đó như "đời trước tạo nghiệp đời này phải dạy học", hay "tôi không tự nguyện làm giáo viên" không?" Diêu Dao: "..." Thầy ấy vốn nghĩ như vậy sao? Diêu Dao vẫn luôn cho rằng Mai Lâm làm giáo viên rất vui vẻ đấy! "Em không cần giải thích hộ tên đó, cô hiểu hết." Mai Lộ đặt tay lên vai Diêu Dao, nghiêng người chỉ cho cô thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh. "Giới thiệu một chút, đây là Giả Duy, đàn anh năm ba của em." "Đến đây, làm quen với đàn em tuy khác lớp nhưng lợi hại hơn hẳn những học sinh cùng lớp với em, em ấy có điều gì không hiểu thì em chỉ cho em ấy một chút." Giả Duy: "Chào em." Anh ta nói xong câu chào hỏi tiêu chuẩn, rồi im lặng hơn nửa ngày mới lại như "nặn kem đánh răng" mà nói: "Em đang chuẩn bị cho kỳ thi khai giảng sao?" "Kỳ thi khai giảng?" "... Em không biết à?" Giả Duy quay đầu nhìn về phía Mai Lộ. Mai Lộ: "Nhìn cô làm gì! Cô đâu phải giáo viên hướng dẫn của em ấy!" Nhưng cô là em gái ruột của giáo viên hướng dẫn em ấy! Giả Duy lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng, rồi sau đó giải thích cho Diêu Dao nghe. "Vì là kỳ thi tân sinh, sẽ không quá khó, nhưng cũng không đơn giản." Nói rồi, Giả Duy lấy ra quang não, một quả cầu xoay tròn xuất hiện trước mặt Diêu Dao. "Đây là một hành tinh rất gần tinh hệ Bắc Minh, bị bao phủ bởi những vùng biển rộng lớn. Sau khi núi lửa phun trào, hình thành lục địa thưa thớt, môi trường khắc nghiệt, quanh năm lạnh giá." Diêu Dao im lặng nhìn hành tinh toàn nước kia: "Là kiểu sống còn nơi hoang dã?" "Kỳ thi tân sinh là chế độ xếp hạng cạnh tranh, sống sót chỉ là yêu cầu thấp nhất. Chỉ khi khiến đối thủ mất khả năng chiến đấu bị người của trạm y tế tiếp nhận mới có thể đạt được điểm." Giả Duy giơ tay lên, làm một động tác cắt cổ. "Nếu năng lực của em không đủ, cần cân nhắc tìm đồng đội trước, Bắc Minh từ trước đến nay đều dựa vào thành tích để nói chuyện. Nếu ngay từ đầu đã bị đẩy xuống vị trí thấp, nửa năm tới của em sẽ rất khó khăn." Giọng anh ta ổn định đến cực điểm. Diêu Dao biết anh ta không có ý gì, chỉ là dựa trên độ chính xác khi cô vừa ném phi tiêu mà đưa ra nhận xét tương ứng. Đó đương nhiên không phải là ném bằng tay theo nghĩa thông thường. Cô đã sử dụng tinh thần lực để tạo ra quỹ đạo tương ứng trong không khí rồi đẩy đi, tương tự như nguyên lý bắn súng. Sân huấn luyện đương nhiên không có đạn, chỉ dùng phi tiêu làm từ vật liệu đặc biệt để thay thế. "Em biết... Cảm ơn ý kiến của anh." "Nếu cần, tôi sẽ đến hội học sinh tìm một số bản ghi hình thi đấu của những năm qua, tối sẽ gửi cho em." "Được, làm phiền anh." Mai Lộ: "Đừng có căng thẳng thế chứ, tân sinh đi cũng sẽ không gặp mấy loại nguy hiểm như cá khổng lồ nuốt chửng tàu ngầm ở biển sâu đâu, chỉ là đánh nhau trên mặt biển và đảo thôi mà, không khó!" Giả Duy: "..." Anh ta đang nói về họa do người gây ra, còn cô giáo lại đang nói về thiên tai. "Nhân tiện, kỳ khai giảng năm nay đặc biệt hoành tráng. Bắc Minh đặc cách cho tân sinh cũng có thể dùng cơ giáp tham gia thi đấu, em có biết không?" Diêu Dao ngơ ngác nhìn anh ta. Cái gì? Không phải nói sinh viên năm nhất không được tiếp xúc với cơ giáp sao? Mai Lộ nhìn cô với vẻ mặt khó nói nên lời: "Sao em lại không biết gì cả vậy?" Diêu Dao: "Gần đây buổi sáng huấn luyện thể chất, buổi chiều bị thầy Mai Lâm đánh tơi tả trong không gian ý thức, có chút không biết hiện tại là năm nào tháng nào nữa..." Cô xoa xoa đầu, vô tình lại chạm vào tai nhọn trên kẹp tóc, tay dừng lại, giả vờ như không có chuyện gì mà bỏ xuống. "Nhưng em chưa dùng cơ giáp bao giờ cả." Giả Duy: "Tôi cho rằng hội đồng quản trị nhà trường đang làm bậy, tân sinh chưa trải qua việc tập luyện và bảo trì cơ giáp một cách hệ thống." Mai Lộ phẩy tay: "Em nói không tính." Giả Duy hạ thấp giọng: "Có phải gia đình nào đó chi nhiều tiền quá không?" "Hay là có nhân vật lớn nào đó muốn đến?" Mai Lộ: "Ai mà biết được, kỳ khai giảng tân sinh năm nào mà chẳng náo nhiệt." Giả Duy lắc đầu: "Đa số tân sinh mới vào học không có khả năng tay không đối đầu trực diện với cơ giáp. Dù chỉ là phòng thủ cũng chỉ là kéo dài thời gian..." "Đối chiến giữa những sinh viên chưa thành thạo cơ giáp, hiệu ứng chương trình cũng chưa chắc đã đẹp bằng mấy cuộc cạnh tranh sinh tồn... Em chờ một lát, tôi gửi cho em một chương trình huấn luyện mô phỏng cơ giáp." Anh ta vừa nói vừa từ màn hình ảo màu xanh băng kéo một đường dài xuống, rồi truyền trực tiếp cho cô. "Xác nhận một chút, tinh thần lực của em ở cấp B trở lên phải không?" Diêu Dao gật đầu: "Vâng, em là cấp A." "Vậy thì được rồi. Người cấp B mà điều khiển cơ giáp thì giống như "kiến càng lay cây" vậy." Có thể di chuyển, nhưng chỉ di chuyển được một chút, đều là làm trò cười thêm thôi. Những người tinh thần lực cấp B có thể vào Bắc Minh phần lớn đều có tài năng đặc biệt, cơ bản đều đảm nhiệm các chức năng hỗ trợ và hậu cần, sau khi tốt nghiệp sẽ làm về chính trị hoặc kinh doanh. "Đúng rồi, nếu sau này em tiếp xúc với cơ giáp, có bất kỳ vấn đề nào liên quan đến cải tạo hoặc bảo trì đều có thể liên hệ với tôi." Ánh mắt Giả Duy nhìn Diêu Dao đột nhiên chân thành hơn một chút: "Tôi ở khoa cơ giới, trong nội bộ tôi chỉ lấy em với giá chín lăm... chín mươi phần trăm." Anh ta dưới ánh mắt mỉm cười chăm chú của giáo viên nhà mình, yếu ớt nuốt cái từ "lăm" phía sau xuống. "Khoa cơ giới?" Diêu Dao đột nhiên mở miệng, mặt không cảm xúc nâng ngón tay chỉ vào kẹp tóc trên đầu mình. "Cái thứ này là do các anh thiết kế sao?" Giả Duy: "Không rõ lắm... Trang bị của em trông đã thấy đắt đỏ và hao tài rồi, độ chính xác cao đến chói mắt, sinh viên năm ba như tôi không thể tiếp cận được, có thể là do giáo sư nào đó làm." Tôi đã biết là rất đắt rồi không cần nhắc lại nữa! Diêu Dao mặt mày khó tả. "Em đi làm việc của em trước đi, cô với Diêu Dao nói chuyện thêm một lát." Mai Lộ đuổi Giả Duy đi xong, quay người lại thân mật mở miệng. "Loại người làm kỹ thuật này đôi khi nói chuyện có chút thẳng thắn, em đừng quá để tâm. Cậu ta là cấp B, còn em gái cậu ta mới là cấp A. Không biết có phải khi mẹ cậu ta mang thai đã quá chăm sóc em gái cậu ta không, thể chất của cậu ta cũng không được tốt lắm." Diêu Dao lúc này mới biết Giả Duy trước đó nhắc nhở cô tìm đồng đội, và những gì vừa mô tả về cấp B... Thì ra không phải là nhắc nhở cô về sự đối lập tàn khốc giữa các cấp độ khác nhau, mà chỉ là lấy bản thân làm ví dụ thực tế để giải thích. Diêu Dao trong giây lát có chút áy náy, là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Cô thì thầm nói: "Em tưởng anh ấy là cấp A." "Không có, cậu ta chỉ là nỗ lực vượt ngoài sức tưởng tượng, nếu không cũng không thể chỉ với cấp B mà vào được hội học sinh rồi trở thành Hội phó." Mai Lộ nhìn biểu cảm của Diêu Dao, giơ tay xoa bóp một hồi, khiến tóc cô càng rối hơn. Diêu Dao: "..." "Đừng có vẻ mặt đau khổ thế chứ, cô kể cho em chuyện vui này. Hồi đó cậu ta cầu cô làm giáo viên hướng dẫn của mình, cô hỏi cậu ta lý do nỗ lực là gì, em biết cậu ta nói gì không?" "Gì ạ?" "Cậu ta nói không nỗ lực thì sẽ biến thành đồ chơi của phụ nữ, bởi vì cậu ta có một cô em gái cấp A đó! Cho nên những phú bà không thể tự tiện ra tay với những người mạnh hơn mình, liền dòm ngó gen nhà họ." Diêu Dao: "?" Cô chấn động mạnh! Thời đại tinh tế nên phụ nữ đã mạnh mẽ đến vậy rồi sao? "Bình thường cô không nhận học sinh, nhưng lý do của cậu ta quá hay ho, nên cô đã nhận!" "Em gái anh ấy..." "À, cô bé cùng khóa với em đó, đợi em nhập học chắc chắn sẽ gặp. Cô bé tên là Giả Tư Mẫn, là đại diện đọc diễn văn của tân sinh." Diêu Dao ngẩn người. Cái tên này... cô có ấn tượng. Khác với Tây Môn Ninh, một nữ phụ độc ác điển hình, Giả Tư Mẫn là đối thủ mà nữ chính trong nguyên tác gặp phải sau khi vào học viện Saint và tham gia thi đấu. Cô ấy là thành viên dự bị của đội Bắc Minh, ném phi tiêu tay không từ cách xa mấy trăm mét đã phế bỏ khả năng hành động của nữ chính. Trước mặt nữ chính nguyên tác đã trải qua muôn vàn khó khăn để đạt đến cấp B, người có tinh thần lực cấp A vẫn mạnh đến mức không thể lý giải. Cũng chính là Giả Tư Mẫn đã khắc sâu vào não nữ chính nguyên tác dấu vết của câu "kẻ mạnh là vua". Diêu Dao rũ mắt nhìn phi tiêu trong tay, ngón tay siết chặt lấy cán. Cô vẫn... tiến bộ quá chậm. Bây giờ nhớ lại, việc nỗ lực khi học cấp ba dường như đã là chuyện của kiếp trước. Nhưng việc ngồi vào bàn học vùi đầu vào sách vở, và nỗi đau đớn thực tế trên cơ thể hiện tại hoàn toàn là hai khái niệm. Gần đây cô thường xuyên kéo lê cơ thể đau nhức vào phòng khám, sau đó bị Mai Lâm huấn luyện đặc biệt trong không gian ý thức, rồi lại làm bạn với đèn đêm mà trở về. Rõ ràng đã cố gắng đến mức ngay cả thời gian cũng mơ hồ, nhưng vẫn không có cách nào... "Rắc!" Diêu Dao đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện phi tiêu trong lòng bàn tay mình đã hoàn toàn vỡ thành bột mịn. Mai Lộ, người ban đầu đang nói chuyện và chỉ trỏ về anh trai mình, cảm nhận được tinh thần lực chợt dao động liền quay đầu lại, nhìn thấy bột mịn trong lòng bàn tay của Diêu Dao đang ngẩn ngơ, rồi lại nhìn phi tiêu ở một bên. "... Lực phá hoại của em mạnh đến vậy ư?" Mai Lộ đè thấp giọng, kinh ngạc nhìn những hạt bụi nhỏ đến mức đã bị không khí thổi bay đi không ít. Diêu Dao hoảng loạn giải thích: "Em, em không biết, em không chú ý nó đã..." "Không! Cô đâu có trách em?" Mai Lộ nâng mu bàn tay Diêu Dao lên, hưng phấn mở miệng. "Dù độ chính xác của em thua xa những người có tinh thần lực đã trải qua huấn luyện lâu dài, có thể bắn đâu trúng đó, nhưng lực phá hoại lại vượt xa họ." "Thử luyện tập một chút theo hướng này trước khi thi xem sao?"