Người đàn ông trung niên liếc nhìn những người vừa rồi đã buông lời thô lỗ, châm chọc Diêu Dao.
Họ im bặt, giả vờ như không có chuyện gì mà lùi lại, tránh xa mấy vị nhìn liền biết là cấp cao đang đứng cạnh nhau này, luồng tinh thần lực vô hình tụ lại gây nên một áp lực vô cùng lớn.
"Thật không thể tưởng tượng nổi. Sự chênh lệch giữa em và Diêu Dao lại lớn đến thế, thật khiến tôi không khỏi nghi ngờ năng lực của hai em là do chịu ảnh hưởng bởi sự phân ly di truyền đơn giản."
Ông ấy ôn hòa nhìn về phía Diêu Dục, lời nói không chút tính công kích nào nhưng lại mang theo sự sỉ nhục cực lớn.
Mặc dù Diêu Dục không hiểu, cô ta vẫn cảm nhận được sự tủi nhục đó.
Cô ta ngồi xổm bên cạnh cha mẹ, muốn gồng mình thể hiện khí thế như ngày xưa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của ông ấy, cột sống cô ta dường như bị nghiền nát, trở nên suy sụp và lẩn tránh.
Sự chênh lệch đẳng cấp tuyệt đối đó khiến người ta không thể nảy sinh dù chỉ một chút ý nghĩ chống đối.
Diêu Dao nhìn về phía nhóm người có phong cách khác biệt hẳn so với hành tinh Trần Vân.
Cô không rõ tình hình, nhưng một người có tinh thần lực cấp A lại đáng giá được tiếp đón với đội hình hoành tráng đến vậy ư?
Diêu Dao nhớ trong nguyên tác hình như ai cấp A còn không xứng được một vị trí nam phụ nữa.
"Vậy thì, cho phép tôi trịnh trọng giới thiệu ngôi trường cũ của mình."
Ivan, người đã đứng cạnh Diêu Dao từ trước, nở nụ cười, lịch sự nâng tay lên.
"Là một trong ba học viện hàng đầu của toàn Liên Bang, Học viện Bắc Minh có thể miễn phí cung cấp môi trường học tập, sinh hoạt tốt nhất cùng với học bổng kếch xù. Hơn nữa, để thể hiện thành ý, hiệu trưởng thân thiện của chúng tôi đã đích thân dẫn theo các giáo sư trong trường đến để chào đón em, hy vọng Học viện Bắc Minh có thể được em lựa chọn."
Quá hoành tráng rồi!
Rõ ràng họ chỉ đang đi trên nền đá xám xịt, nhưng trong chốc lát Diêu Dao lại cảm thấy mình như đang bước trên một tấm thảm đỏ không tồn tại và những cánh hoa bay lượn khắp trời.
"Vậy thì, ý em thế nào?"
Cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp, thì ra là hiệu trưởng trước mặt nâng tay Diêu Dao lên, trịnh trọng nhìn cô.
"Dù thế nào đi nữa, hãy xem xét sự chân thành này, mong em có thể ưu tiên lựa chọn trường chúng tôi. Tinh hạm chuyên dụng của học viện Bắc Minh đã đậu ở trạm không gian, chỉ cần em gật đầu, chúng ta lập tức có thể lên đường."
Rõ ràng hôm qua cô còn được giáo sư Daphne nhiệt tình mời gọi, mà giờ còn bị chấn động bởi một lời thông báo trịnh trọng như thế trước công chúng.
Nghĩ đến việc họ vừa công khai bảo vệ mình, thái độ coi trọng và sự thiên vị không chút do dự của họ...
Diêu Dao không thể không thừa nhận, cô quả thật chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ!
Nhận thấy sự dao động trên khuôn mặt Diêu Dao, tảng đá trong lòng hiệu trưởng chợt rơi xuống, vô cùng vui mừng.
"Chúng ta biết tin tức của em hơi muộn, nên trên tinh hạm chỉ kịp chuẩn bị một ít quần áo và đồ ăn cho các cô gái, em có thể đi rửa mặt một chút, sau đó chúng ta sẽ cùng em đi làm thủ tục nhập học."
"Cái gì?"
Diêu Dao còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị một người phụ nữ khí phách bên cạnh kéo đi.
"Khoan đã!"
Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội người mặc đồ đen chợt chặn đường họ, khiến cục diện càng trở nên hỗn loạn.
Thấy những người của Học viện Bắc Minh vốn đang tao nhã, ung dung bỗng tối sầm mặt lại, như thể nhìn thấy thứ sâu bọ ghê tởm, không chút che giấu sự chán ghét đó.
Diêu Dao cũng bị giữ lại, bước chân vừa định đi chợt khựng lại, suýt nữa thì ngã nhào, vị nữ giáo sư bên cạnh lập tức chắn cô lại sau chiếc áo khoác trắng như tuyết của mình rồi dùng tay bảo vệ cô.
"Vội vã như vậy đã muốn đưa cô bé đi, các người đúng là không chút che giấu bộ mặt tham lam của mình."
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen dẫn đầu bước lên trước, đứng đối diện hiệu trưởng Bắc Minh, rồi ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía Diêu Dao đang bị vây quanh.
Tình huống gì đây? Người này lại là ai?
Diêu Dao đối diện với ánh mắt của người đó, chỉ thấy người vốn có thái độ cực kỳ gay gắt với học viện Bắc Minh bỗng hóa thành dòng suối ấm áp, nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Chào em Diêu Dao, rất vui được gặp em, tôi là chủ nhiệm phòng tuyển sinh của Học viện Saint."
Diêu Dao: "À... Chào thầy ạ!"
Cô có thể cảm nhận được nhóm người này cũng dành cho cô thiện ý rất lớn, thậm chí khiến cô có chút bối rối.
"Có lẽ em vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, hy vọng tôi có vinh dự này để giải thích cho em."
"Nhóm người bên cạnh em đến từ Học viện Bắc Minh, họ hy vọng không tốn chút công sức nào là có thể đưa em về tinh hạm của họ, mà không cho em bất kỳ lựa chọn nào khác."
Giọng kể từ tốn của người đàn ông trung niên khiến sự chú ý của các thí sinh đang xếp hàng đều bị ông ta thu hút.
Liên tưởng đến hành vi vừa rồi của Học viện Bắc Minh, mọi người theo bản năng đã nghiêng về phía ông ta.
Nói đúng thật!
"Tài năng đổi trắng thay đen đúng là phải kể đến người của học viện Saint các người."
Hiệu trưởng Bắc Minh cảm khái nói, giọng điệu chân thành và khâm phục, nhưng không một chữ nào là đang khen ngợi.
Chủ nhiệm Saint không để ý đến lời châm chọc kia, ông ta nhìn Diêu Dao tiếp tục nói.
"Thiên tài như em có thể lựa chọn bất kỳ ngôi trường nào, tôi chân thành hy vọng em có thể đưa ra lựa chọn trong trạng thái tỉnh táo nhất, chứ không phải bị đám chó điên đang vội vàng sợ em bị học viện chúng tôi cướp mất trói đi."
Ông ta vừa dứt lời, hiệu trưởng Bắc Minh liền cười lạnh mở miệng.
"Lâu rồi không gặp, người của học viện Saint vẫn tự cho mình là bề trên như vậy, chúng tôi chẳng qua chỉ hy vọng học trò nhỏ tương lai của mình có thể kịp thời nhận được sự chăm sóc tốt nhất, dù sao thì tinh hạm của Bắc Minh nổi tiếng khắp tinh tế mà."
Nói rồi, hiệu trưởng Bắc Minh nhìn Diêu Dao, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như tơ bông ngày xuân.
"Em vừa thi xong chắc mệt lắm rồi đúng không? Còn mới khỏi ốm, vừa uống thuốc xong, lại bị mấy người này chặn giữa đường bắt đứng chịu phạt, thật là làm khó em."
Diêu Dao há miệng thở dốc, rồi ngậm lại.
Này, đây lại là cái tình thế gì nữa?
Không khí căng thẳng, như một ngọn lửa sắp bùng lên.
Dưới màn khẩu chiến nảy lửa giữa hai bên, những người đứng ngoài không dám thở mạnh một tiếng.
"À, cũng đúng là không mặt dày như các người, trực tiếp như tinh tặc mà trói người ta lên tàu."
"Chúng tôi là dựa vào thực lực và thành ý để mời em Diêu Dao đấy, chứ không giống một số người đến chậm còn mơ tưởng cướp đoạt thành quả chiến thắng."
"Việc chọn trường không phải là chuyện ai đến trước thì được, mà là mong muốn của học sinh."
"Nếu không phải các người không hiểu chuyện mà chặn ngang một chân, em ấy lúc này đã đến Bắc Minh rồi."
"Diêu Dao, hy vọng em sẽ cân nhắc kỹ một chút, nếu em đã từng nghe nói đến danh tiếng của Bắc Minh, em sẽ biết Saint mới là lựa chọn tốt hơn cho mình."
Mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía Diêu Dao.
Trong chốc lát bị hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm, như là lựa chọn của cô có thể thay đổi cục diện quan trọng, Diêu Dao cũng có chút nhút nhát.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này.
Giống như lần cuối cùng cô phải suy nghĩ là nên vào Thanh Hoa hay Bắc Đại hồi học cấp 3 vậy.
Bây giờ cô lại được hai học viện hàng đầu tinh tế tranh giành dưới sự chú ý của quần chúng.
Trong sự kỳ diệu lại có chút ngượng ngùng quái lạ.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi này, cô lại được nhiều người dùng ánh mắt thâm tình và tha thiết đến vậy nhìn chằm chằm, như thể họ đều không thể thiếu cô.
Kỳ quái thật.
Nhưng họ thực sự nghiêm túc đấy à?
Mặt Diêu Dao lộ vẻ do dự: "Thật ra em..."
Cô vừa mở miệng, như đèn pha chiếu sáng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Diêu Dao, như thể mỗi lời cô nói đều sẽ chỉ dẫn hướng đi tương lai của cả vũ trụ.
Diêu Dao căng thẳng đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
"Vì sinh ra ở Trần Vân Tinh, hơn nữa trước kia vẫn luôn bị nhầm là cấp C, em hoàn toàn chưa từng tìm hiểu về các trường học hàng đầu."
Ánh mắt mọi người đều thay đổi.
Đúng, họ nhìn Diêu Dao, đều hiển nhiên cho rằng danh tiếng học viện của mình nổi danh khắp tinh tế, không ai không biết, không ai không hiểu.
Lại gần như không hề suy xét rằng vị cấp S tương lai đây, giờ phút này chẳng qua cũng chỉ là một viên đá thô mới được khai quật từ một hành tinh rác rưởi.
Saint, bên đã đi sau một bước, lập tức mở miệng giành quyền chủ động!
Trong mắt ông ta, cô gái nhỏ xuất thân nghèo khó này nhất định không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của xã hội.
"Chúng tôi có thể giúp em thoát khỏi giai cấp cũ của mình. Em có thể đạt được thân phận cao quý, địa vị tuyệt đối, vươn tới đỉnh cao của toàn Liên Bang, như Irelia vậy, được hàng triệu người dân ủng hộ. Chỉ cần em muốn, tất cả giáo sư trong trường chúng tôi đều sẵn lòng cung cấp mối quan hệ và tiện nghi này cho em."
Diêu Dao nhìn qua, nhưng vẫn không hề lộ ra vẻ xiêu lòng vì những điều kiện "hào phóng" đó.
Có động lòng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn.
Diêu Dao không biết Irelia là ai, cô cũng không có khái niệm rõ ràng về việc nổi tiếng khắp Liên Bang.
Nổi danh? Đối với cô mà nói cảm giác này thật xa vời, cô cũng không có ý định trở thành minh tinh.
Bởi vậy, trong tai cô, cả đoạn dài như vậy chỉ có một điểm quan trọng.
Thoát khỏi giai cấp cũ, cũng chính là thoát khỏi cha mẹ hiện tại.
Nhưng cô chỉ cần đi học là đã tránh được họ rồi mà?
Trần Vân Tinh lạc hậu và hẻo lánh, một khi Diêu Dao đến trường học hàng đầu, họ sẽ không thể nhìn thấy mặt cô nữa.
Ừm...
Diêu Dao vừa lộ ra vẻ muốn đồng ý, ngay khoảnh khắc niềm vui hiện trên mặt chủ nhiệm Saint, cô lại lộ ra vẻ do dự, ánh mắt dao động.
Cô vẫn chưa hài lòng.
Diêu Dao cảm thấy không ổn lắm.
Mọi người ở học viện Saint: "..."
Họ bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Rắc rối rồi, cô bé vì ở giai cấp thấp, có lẽ hoàn toàn không ý thức được đây là loại tài nguyên khủng khiếp đến mức nào.
Đến nỗi những lời họ nói ra một khi truyền đi đều sẽ gây nên sóng gió lớn, nhưng trước mặt Diêu Dao lại như chỉ là gợn sóng nhẹ trên mặt hồ.
Nhạy bén nhận ra học viện Saint đã thua trong trận chiến mở màn, hiệu trưởng Bắc Minh trầm tư.
Ông ấy nhớ lại trước khi người của học viện Saint đến, Diêu Dao suýt chút nữa đã đồng ý... Ông ấy liếc nhìn trang phục hiện tại của Diêu Dao, nhạy bén nhận ra điều gì đó.
"Nếu em nguyện ý vào học viện Bắc Minh, chúng tôi cam kết miễn toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt, điều kiện ăn ở em cũng có thể tùy ý lựa chọn, hơn nữa học viện mỗi năm sẽ cung cấp học bổng kếch xù, khi đại diện trường tham gia các cuộc thi còn sẽ có tiền thưởng và khen thưởng đặc biệt."
Diêu Dao bị chấn động.
Cô... đáng xấu hổ là cô đã động lòng!
Miễn phí học tập, học bổng kếch xù, bất kể là hạng mục nào đối với cô hiện tại không xu dính túi, khốn cùng trong tuyệt vọng đều như tia sáng từ trên trời giáng xuống.
Cô thật sự nghèo quá!
Diêu Dao gào thét trong lòng.
Cô không tìm thấy nửa đồng tinh tệ nào trên người mình, thậm chí vì hôm qua bị sốt sau đó ra mồ hôi, quần áo đều có chút dính nhớp khó chịu.
Trước đây vì áp lực và cảm xúc thay đổi nhanh chóng mà cố tình bỏ qua, giờ đột nhiên nhớ ra quả thực làm cả người khó chịu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, học viện Saint thấy Diêu Dao lập tức nghiêng về Bắc Minh, chuông cảnh báo trong lòng vang lớn.
Không xong.
Những người bên cạnh nhìn nhau, cũng lập tức ý thức được những điều kiện họ đưa ra trước đó quá "cao siêu", ít nhất đối với Diêu Dao lúc này thì quá xa vời không thể với tới.
Điều cô thiết tha yêu cầu thực ra lại đơn giản đến vậy, chỉ là những điều cơ bản nhất: có tiền, được ăn no mặc ấm, được đi học.
Đến chậm một bước, bây giờ lại muộn thêm một bước.
"Rất tốt, nếu hai bên chúng ta đều đồng ý, vậy còn không mau đi."
Hiệu trưởng Bắc Minh lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng, ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh Diêu Dao.
Giây tiếp theo, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Diêu Dao, nữ giáo sư bên cạnh nhanh nhẹn bế cô lên theo kiểu công chúa, rồi sau đó phóng đi như bay.
Gió mạnh ùa đến, Diêu Dao bị tạt vào mặt, ăn một miệng đầy tóc.
"Khoan đã, các người là lũ bắt cóc! Buông cô bé ra, đàm phán còn chưa kết thúc mà!"
Diêu Dao bị ôm, trong sự hoảng loạn giữa vòng tay người khác, cô cảm nhận được tốc độ nhanh như chớp hoàn toàn phản khoa học.
Hiệu trưởng Bắc Minh còn đột nhiên quay đầu lại nói đùa.
"Cho dù là tình yêu em đều có thể lựa chọn mấy người làm bạn trai để giải buồn, duy nhất chuyện quan trọng như chọn trường, hy vọng em có thể kiên định mà lựa chọn Bắc Minh."
Diêu Dao: "..."
Ở phía sau, người của học viện Saint vẫn đuổi theo không bỏ.
Còn phía trước, người của học viện Bắc Minh tự tin lao đi, trong chớp mắt liền tới trạm không gian nơi tinh hạm đang đậu.
Đây chẳng khác gì: "Cô trốn, họ truy đuổi, có chạy đằng trời?"
Kỳ quái thật.
Diêu Dao rời đi một cách náo nhiệt như vậy, việc bị hai học viện hàng đầu cạnh tranh giành giật, có thể nói là ngàn năm có một ở hành tinh này, dẫn tới đám người xung quanh còn chưa kịp rời mắt khỏi bóng dáng họ.
Bởi vậy không ai chú ý tới, cha mẹ nhà họ Diêu vốn đang chật vật cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diêu Dao, chỉ là trong mắt tràn đầy dục vọng và hận ý, như thể thấy được một cơ hội làm ăn lớn.