Chương 1

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:06

Toàn thân Diêu Dao nóng ran. Cô cảm thấy mình như đang dẫm lên những đám mây mềm mại, nhấc một bước cũng không tìm được trọng tâm, hình ảnh trước mắt lờ mờ, như những mảng màu sắc khác biệt chồng chất lên nhau. Trước mặt cô là một chiếc bát tròn, bên trong đựng một thứ chất lỏng sền sệt màu trắng. Tay Diêu Dao khẽ cử động, như một phản xạ tự nhiên, cô mới nhận ra mình đang cầm một đôi đũa. Hóa ra cô đang ngồi trên bàn ăn, và ba người khác ở đối diện, dường như họ đang tạo ra một ranh giới rõ ràng với cô. Trên bàn đặt một màn hình chiếu người máy tí hon với lớp vỏ ngoài rách nát để lộ mạch điện bên trong, đang chiếu một chương trình giải trí không thể hiểu nổi. Hình ảnh trước mắt quen thuộc đến rợn người, giống như... Giống như đoạn mở đầu của một cuốn tiểu thuyết tinh tế ngược văn cẩu huyết mà cô vừa đọc trước khi ngủ. Trời đất ơi! Cô không những xuyên không mà đã xuyên sách luôn rồi ư? Hốc mắt Diêu Dao đỏ lên một cách bất thường, hai bên trán giật thình thịch. Dường như có thứ gì đó đang quấy phá linh hồn cô, cảm giác đau đớn dội thẳng lên não, trước mắt trời đất quay cuồng. Nếu không phải đang ngồi trên ghế, cô chắc chắn đã ngã gục ngay lập tức. Bố cục căn phòng trông giống như những căn nhà cấp bốn của thế kỷ trước, nhưng bên trong lại đặt vài thiết bị công nghệ cao không ăn nhập. Dường như thời đại đã thay đổi nhưng gia đình nghèo túng này vẫn không theo kịp sự phát triển, trông thật buồn cười... Môi trường thậm chí còn không bằng gia đình cô trước khi xuyên sách. "Mày cũng chỉ được cái mặt mũi tàm tạm, ngày mai tên anh họ xa kia đến, ăn của chúng ta, uống của chúng ta bao nhiêu năm rồi, mày phải thể hiện thật tốt, nịnh nọt nó cho tử tế vào." Người phụ nữ nói chuyện với giọng điệu thiếu kiên nhẫn, mang theo sự bực bội nhuốm đầy mùi khói dầu, vừa nói vừa dùng đũa gõ vào chiếc bát trước mặt. Người đàn ông bên cạnh mang một nụ cười kỳ dị trên môi, dùng ánh mắt đánh giá quét qua Diêu Dao, như thể người ngồi trước mặt ông không phải là con gái ruột mà chỉ là một món hàng sắp sửa được cân đo đong đếm để bán với giá cao. "Không tệ, không tệ, hôm nay đặc biệt cho phép mày dùng phòng tắm, rửa ráy sạch sẽ một chút, ngày mai tiếp khách cho tốt." Diêu Dao cảm thấy dựng tóc gáy, sởn da gà, cô như một con vật sắp bị làm sạch sẽ, mang lên thớt mặc người ta xẻ thịt. Hình ảnh này quá kinh khủng, cô muốn cất tiếng nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, một chữ cũng không thể thốt ra. Dường như có ai đó đang khóc thút thít bên tai cô. Kể rằng từ nhỏ đến lớn cô ấy đã sống khổ sở trong nhà thế nào, chưa bao giờ nhận được dù chỉ nửa phần đối xử tốt. Sau khi chết vì sốt cao do bị ngược đãi, thân thể vẫn bị đem bán như cân thịt, không chút tôn nghiêm, không chút thể diện. Thật đáng buồn, nhưng cũng thật nực cười. Diêu Dao nuốt khan. Cổ họng khô khốc khiến cô vươn tay vơ lấy ly nước bên cạnh, uống mấy ngụm lớn, mới kìm nén được cảm giác buồn nôn. Mặc dù trông cô không ổn chút nào, nhưng không một ai chú ý đến bệnh tình nghiêm trọng của cô. Hoặc là, có biết cũng chẳng bận tâm. Dù sao thì chỉ là "hàng hóa" mà thôi. Ai lại quan tâm đến suy nghĩ của hàng hóa chứ? Diêu Dao cảm thấy mình như con tôm hấp chín, tay dán lên mặt cũng thấy nóng rát. Nuốt không trôi, nghe không vào. Có một ngọn lửa bùng cháy từ trái tim đến đại não, như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi. Trong hình ảnh mờ ảo, ba người kia dường như đang cười nham hiểm trong ngọn lửa, không chút kiêng dè tính toán làm thế nào để "đem bán" người sống sờ sờ trước mặt họ cho người khác, thản nhiên nói rằng tính cách dễ bảo và vẻ ngoài xinh đẹp này có thể mang lại cho họ mức lợi nhuận khổng lồ. "Tên đó là một kẻ hào phóng, dù sao cũng sẽ thương hại mà cho nó ăn no, lại còn chịu chơi một chút, tự nhiên sẽ kiếm được nhiều lợi ích hơn. Đến lúc đó chúng ta có thể cầm tiền đi tinh cầu cấp trung, học phí của Diêu Dục cũng sẽ có rồi!" Mấy người họ vui vẻ khôn xiết. Sự phẫn nộ trong tinh thần và nỗi sợ hãi trong cơ thể đan xen, ngón tay Diêu Dao giật giật, vẻ mặt đờ đẫn hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của ba người kia. Đồng tử cô co rút dị thường, trong cảm giác bỏng rát, đại não nhanh chóng vận động. Rõ ràng gáy cô đau nhói như bị kim châm, nhưng ý thức lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế, như thể tấm gương mờ cuối cùng đã được lau sạch. Hiện tại chính là cốt truyện ban đầu của nguyên tác. Theo cốt truyện gốc, sau khi bị người anh họ (một trong những nam chính) đưa đi, nữ chính không chỉ phải đối mặt với tình yêu ngược đãi sắp tới và sự keo kiệt về tiền bạc của hắn, mà còn phải đối mặt với cuộc truy đuổi đầy giận dữ sau khi cô trốn thoát một cách gian nan. Người anh này là một họ hàng xa cách 18 dặm, một phú nhị đại sở hữu mấy hành tinh tài nguyên, chỉ cần rò rỉ một chút lợi ích cũng đủ khiến cha mẹ Diêu gia đỏ mắt không thôi. Sau khi chiếm hữu nữ chính như một nô lệ, những gì cô ấy phải đối mặt tiếp theo là sự trút giận và lăng mạ không ngừng nghỉ khi bị giam cầm trong nhà không thấy ánh mặt trời. Nữ chính kiên cường như một đóa hoa sen trắng nhỏ bé, trải qua muôn vàn khó khăn để trốn thoát, muốn tham gia kỳ thi năng lực năm sau, vừa học vừa làm. Sau đó, lại vì tính cách "thú vị" và "khác biệt" mà bị các thế lực nam chính khác chú ý và thao túng tình cảm. Đến khi thi đậu đại học một cách khó khăn, cô ấy còn phải chịu sự khinh bỉ và ác ý từ bạn bè vì gia cảnh khốn khó, gầy yếu và tinh thần lực chỉ ở cấp C. Vẻ đẹp không mang lại cho cô ấy dù là một chút lợi ích, mà chỉ có sự kiểm soát, chèn ép và dục vọng vô tận. Thậm chí, nữ chính càng kiên cường bất khuất đối mặt với cả nam chính và nam phụ, thì mức độ tổn thương càng nghiêm trọng hơn. Tổng kết lại: cô ấy trốn, bọn họ truy đuổi, và cả hai bên đều không thoát khỏi số phận. Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, Diêu Dao chỉ cảm thấy sự ngột ngạt khó chịu. Vốn dĩ cô thích những nữ chính kiên cường. Nhưng nguyên văn lại là truyện ngược, nên dù nữ chính có nỗ lực đến đâu, cô ấy vẫn không thể thoát khỏi sự vây hãm của các nam chính. Cốt truyện lặp đi lặp lại như vậy khiến Diêu Dao, khi đọc tiểu thuyết, hoàn toàn không thể chờ đến ngày nữ chính ngẩng cao đầu vùng lên, mà chỉ muốn đóng sách lại ngay lập tức. ... Thế nhưng, liệu thực sự có cốt truyện "ngẩng cao đầu vùng lên" không? Cô cũng chưa đọc hết nó. Diêu Dao rơi vào trạng thái hoang mang. Trên thực tế, phần lớn các truyện "ngược trước sủng sau" ngoài đời thực đều là "giơ cao đánh khẽ", ngược nữ chính 90 chương, nhưng ngược nam chính chỉ 5 chương. Dường như là ngược, nhưng có cũng như không. Nếu đã là truyện ngược, vậy có khả năng nào, cuốn truyện này căn bản không có luôn phần đó, còn nữ chính chỉ thảm từ đầu đến cuối không? Khả năng này cao đến đáng sợ. Lúc đó Diêu Dao còn mang tâm lý đánh giá từ bên ngoài của độc giả, nhưng giờ đây, khi đã ở trong hoàn cảnh này, cô mới cảm nhận được mức độ nguy hiểm mà mình sắp phải đối mặt. Chạy trốn! Phải chạy trốn ngay lập tức! Dường như có những dòng chữ màu đỏ đậm hiện lên trong đầu cô. Dù là người "anh họ" sắp ngược đãi cô, hay "người nhà" coi cô như vật phẩm mà tùy ý buôn bán, cô nhất định phải trốn thoát trước khi chuyện ngày mai xảy ra, trước khi họ kịp phản ứng. Bằng không sẽ sống không bằng chết! Đây là khởi đầu của mọi truyện ngược, và cũng là bước đầu tiên đẩy cô vào vực sâu. ... Rạng sáng, đêm khuya tĩnh lặng. Cô như thể bùng lên sức mạnh, vịn tường ngồi dậy, cố gắng làm dịu cơn choáng váng không biết là do đột ngột đứng lên, do tụt huyết áp, hay do sốt cao gây ra. Chuyện này hoàn toàn chẳng quan trọng nữa, dù sao thì cũng đã thảm đến không nỡ nhìn rồi. Diêu Dao run rẩy rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, cảm giác từ mũi chảy ra thứ gì đó, cô vội vàng lau đi. Trên khăn giấy là máu đỏ tươi, vị rỉ sét lan tràn trong cổ họng. Cô lại rút thêm một tờ nữa, lau sạch mồ hôi đầm đìa trên mặt và cổ, hơi thở dồn dập, nhưng đầu óc lại cảm thấy tỉnh táo đến lạ thường. Khoác chiếc túi đã chuẩn bị sẵn lên người, cô lặng lẽ hé mở một khe hở của cửa phòng tạp vụ. ... Cái túi nặng quá. Diêu Dao thở hổn hển, lại lau mồ hôi lạnh trên trán. Rõ ràng đã kiểm soát trọng lượng của túi, nhưng cơ thể yếu ớt do sốt cao và suy dinh dưỡng này vẫn khó lòng chịu đựng được áp lực đó. Ánh đèn mờ ảo, cô tàn nhẫn chớp mắt vài cái, xác nhận mọi âm thanh đều im lặng, không ai có thể nhận ra hành động của mình. Cô nín thở, nhẹ nhàng mở hoàn toàn cánh cửa phòng, cố gắng không tạo ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai. Một bước, rồi lại một bước. Diêu Dao kiên cường, nhẫn nhịn phản ứng tự nhiên của cơ thể do quá mệt mỏi. Phải nhanh chóng ra ngoài! Cứ thế bước đi, Diêu Dao suýt chút nữa loạng choạng, cô nhanh chóng điều chỉnh lại, bước nhẹ nhàng hơn, tranh thủ từng giây đi đến cửa chính, cẩn thận vặn tay nắm cửa. Không khí lạnh bên ngoài "vù" một tiếng ùa vào, thổi bay những giọt nước mắt sinh lý vô tình tràn ra của Diêu Dao. Cô như một sinh vật yếu ớt sống trong bóng tối, đột nhiên được hít thở không khí trong lành. Diêu Dao cắn răng, đẩy cửa bước ra, kiềm chế khát khao muốn chạy trốn khỏi bóng tối nuốt chửng mọi thứ phía sau, từ từ đóng cánh cửa lại. Hầu như không phát ra một tiếng động nào. Cô che miệng, nhanh chóng đi xuống cầu thang khu nhà cũ. Mãi đến khi bước nhanh ra con đường cách nhà mấy chục mét, không còn nhìn thấy cửa sổ căn phòng đó nữa, cô mới nặng nề thở phào một hơi. Gió đêm lạnh thấu xương, nhưng Diêu Dao, người đã thoát khỏi nhà, lại như được tái sinh. Cô đã chạy thoát! Diêu Dao dùng khăn giấy che đi chiếc mũi vẫn không ngừng chảy máu, cổ họng khô rát như muốn xé toạc ra, nước mắt bất chợt vỡ òa, như thể đang cảm thán cuối cùng cô đã thoát khỏi lồng giam, lại tựa như ý thức còn sót lại của cơ thể này đang khóc nức nở vì cuối cùng cũng được giải thoát. "Tiếp theo nhờ cô nhé." Diêu Dao dường như nghe thấy một câu nói như vậy, rồi sau đó tan biến theo gió. Cô nhìn môi trường xung quanh. Trên con đường tối tăm này, bên bức tường là những đống phế liệu và cánh tay máy bỏ đi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy biển sao di chuyển chậm rãi trong vũ trụ bao la. Môi trường xa lạ, hầu như hoàn toàn không biết các quy tắc xã hội, cùng với tiếng chửi rủa và ẩu đả trên phố, gió đêm lạnh buốt táp vào mặt cô. Diêu Dao siết chặt chiếc áo khoác cũ nát trên người, nâng tay chạm vào vầng trán nóng bỏng của mình. Cứu mạng, cô thậm chí cảm thấy mình sắp bị bỏng đến chết rồi. Diêu Dao dụi dụi khóe mắt đang chảy không kiểm soát, ống tay áo thô ráp để lại một vệt đỏ trên mặt cô. Cố gắng thêm một chút nữa... Cố gắng thêm một chút nữa nào! Cô hít sâu một hơi, nhìn những đồng tiền lẻ trong túi chỉ đủ một bữa ăn, điều khiển đôi chân run rẩy của mình, chạy đi như một cỗ máy sắp hỏng. Mục tiêu trong lòng Diêu Dao vô cùng rõ ràng, như có một ngôi sao sáng ngời hiện lên trong đầu cô. Cô muốn chạy đến địa điểm kiểm tra năng lực, cô muốn tham gia "kỳ thi đại học" của thời đại này, dù phải trả bằng bất cứ giá nào. Đây là hy vọng duy nhất của cô lúc này. Trong khi đó... Sau khi Diêu Dao chạy thoát, Diêu Dục, người tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn cánh cửa phòng tạp vụ bị hỏng phát ra tiếng kẽo kẹt khó chịu, cô ta "chậc" một tiếng. Đi đến cửa phòng tạp vụ, cô ta nặng nề gõ hai cái, trên cửa thậm chí còn rơi xuống vài mảnh tro bụi. "Diêu Dao! Bát đũa mày còn chưa rửa đâu, chỉ biết ngủ như heo, chẳng làm được việc gì!" Diêu Dục chán ghét vung tay xuống, thấy bên trong không có tiếng động, bĩu môi, nhưng nghĩ bụng tới ngày mai nên cô ta dễ chịu hẳn, cũng lười chẳng thèm tốn sức đánh thức Diêu Dao, mắng vài tiếng rồi quay về phòng. Nhưng ở nơi Diêu Dục không nhìn thấy, nơi ánh sáng không chiếu tới, căn phòng tạp vụ chật hẹp ấy giờ đây không một bóng người. Chỉ còn chiếc đồng hồ cũ nát, kêu từng nhịp "tíc tắc tíc tắc".