Chương 42

Xuyên Đến Tinh Tế Nữ Chính Không Theo Kịch Bản

An Dĩ Mặc 13-09-2025 11:04:04

Cô thở dài, nâng cánh tay còn lại lên, mái tóc trắng không gió tự bay, điện quang trải rộng quanh cô thành hình mạng lưới, trong tiếng lách tách như sấm chớp giữa ban ngày. Cơ thể con người dễ dàng thao tác nhất chính là điện năng, bởi vì tín hiệu được truyền tải thông qua điện, trong cơ thể cũng tràn ngập các loại điện từ, mỗi giây mỗi phút đều duy trì một lượng lớn để vận chuyển và chuyển hóa năng lượng. Tình huống đặc biệt thì đối xử đặc biệt, tính mạng con người là trên hết, bất kể thắng thua... Tuy nhiên, cô cũng sẽ không thua đâu. Cú đánh này, có thể dùng toàn lực! Ánh mắt Diêu Dao lạnh lẽo, trong khoảnh khắc, năng lượng như hòa quyện với máu bị kéo cạn gần hết. Không khí như muốn bị cháy khét, điện quang với tốc độ mà mắt thường khó có thể quan sát, thẳng tắp nhắm vào mấy đôi mắt kép ở bụng con dị thú đen ngòm kia. Một tiếng rít lớn vang lên, sáu cái chân thon dài trên ngọn cây giãy giụa kịch liệt và cực nhanh đến mức gần như tạo ra ảo ảnh ghê tởm, phần bụng nó bị một lỗ thủng lớn xuyên qua. Thậm chí Diêu Dao có thể nhìn thấy tán cây phía sau lỗ thủng và cái miệng lớn cùng mạng lưới tơ trắng cũng bị xé rách. [Tích!] Là tiếng điểm số của cô tăng lên. [Điểm số của bạn là 1037. số lượng dị thú tiêu diệt là 592, đã trở thành người đứng đầu trong trận này, phán định cuộc chiến thắng lợi hoàn hảo. ] [Đã cập nhật. Chúc mừng bạn đã lọt vào bảng xếp hạng trăm người chơi có số điểm cao nhất của trò chơi, cảm ơn bạn đã tham gia. ] [Trò chơi xuất hiện lỗi BUG nghiêm trọng, đang quét lỗi, xin bạn phối hợp rời khỏi trò chơi. ] [Thật xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của bạn, sẽ có nhân viên liên hệ với bạn để thảo luận sau. ] Khu rừng trước mặt bắt đầu hóa thành những đốm sáng, phảng phất toàn bộ bản đồ dữ liệu đều đang tiến hành quy trình đóng cửa. Diêu Dao như nhớ ra điều gì, cúi đầu. Cô đối diện với ánh mắt của Mặc Địch, người vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy đôi mắt cô nàng như đang phát sáng mà nhìn mình. Diêu Dao: "..." Hơi kỳ lạ. Chuyện gì vậy? Không hiểu. Cô vỗ vỗ trán Mặc Địch: "Lần sau cẩn thận chút nhé, đừng vì nhất thời sơ suất mà rơi vào bẫy... Cậu sẽ không thật sự muốn bị đau đâu nhỉ?" Diêu Dao tự cho rằng ngay cả một người cấp A mới chuyển ngành như mình cũng có thể giết chết con dị thú đen ngòm này, loại tiểu thư thế gia như Mặc Địch càng không nên như con dê đợi làm thịt. Vậy thì chỉ có thể là do sơ suất, không cẩn thận. Cô một đường đi tới, gặp qua rất nhiều người như vậy, bởi thế khi thấy Mặc Địch gặp nạn cũng không thấy kỳ lạ. "Sau này không nhất định sẽ có người như tôi đến cứu cậu đâu." Nói xong, các cô liền đồng thời biến mất tại chỗ, dưới sự trợ giúp của kỹ thuật viên đã thành công đăng xuất khỏi trò chơi. ... Diêu Dao bò ra từ khoang trò chơi, chỉnh sửa tóc rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, cũng không để ý đến nhân viên đang vội vã muốn kéo cô đăng ký thông tin, mặt đầy sốt ruột. "Cô Mai Lộ!" Cô giáo Mai Lộ tóc vàng buộc đuôi ngựa, một tay chống eo, mặt mày bình tĩnh, cả người toát ra vẻ tự tin, vừa lúc nói chuyện xong với người bên cạnh. "Đúng vậy, học trò cưng của tôi, thao tác thông thường thôi, quen rồi là được." Mai Lộ nghe tiếng quay đầu lại, dang hai tay, vừa lúc ôm lấy cô học trò cưng đang lạch bạch chạy tới, dùng thế hổ báo vò đầu bứt tóc cô bé một trận. "Ôi chao, học trò ngoan của cô, làm rất tốt, biểu hiện xuất sắc đó, rất nhiều học sinh Bắc Minh đều nghe tin của em mà đến xem phát sóng trực tiếp đấy!" Bị vò đến rối bù mái tóc trắng, nụ cười của Diêu Dao tức khắc biến mất, mặt không biểu cảm thầm phỉ báng trong lòng. Bạn học Bắc Minh? Là cái đám bạn học chuyên viết các loại bài đăng "thổi phồng" trên diễn đàn sao? Thật sự là nghe xong tin tức mà chẳng thể vui nổi chút nào. "Bảo bối thật là quá thông minh, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Cứu người từ nguy hiểm về tay rồi xách theo như bao tải còn khiến đối thủ nhục nhã hơn là dẫm người ta vào bùn đất." Mai Lộ đầy vẻ cảm động vỗ lưng Diêu Dao. "Vẫn là để học trò mình tự do phát huy hiệu quả sẽ tốt hơn, em thật sự sinh ra là để thuộc về Bắc Minh, diệt Saint trong vô hình." "..." Cái, cái gì? Diêu Dao có chút chột dạ trong vài giây. Hình như cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi. "Cô giáo đã không thể chờ đợi được muốn xem vẻ mặt xuất sắc của đám rác rưởi học viện Saint khi em gia nhập đội ngũ tham gia giải đấu liên trường!" Cô giáo Mai Lộ dứt khoát đưa ra kết luận, chỉ còn lại Diêu Dao lộ ra nụ cười có chút mơ màng. Mặc dù hoàn toàn không biết cô giáo Mai Lộ đang tự mình phân tích cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì kết quả hẳn là tốt, tham khảo kinh nghiệm giao tiếp hơi khô khan trước đây của mình, lúc này chỉ cần mỉm cười là được. Tuy nhiên, còn có chuyện muốn nói. Diêu Dao kéo kéo cổ áo cô giáo Mai Lộ, hạ thấp giọng: "Trong trò chơi vừa mới xảy ra vấn đề." "Cô biết, chuyện này cô sẽ phái người đi điều tra." Mai Lộ hạ giọng, đáp bên tai Diêu Dao, rồi sau đó làm bộ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên. "Vốn dĩ chỉ muốn cho em vui vẻ một chút, từ nhỏ lớn lên ở nơi rách nát như Trần Vân Tinh chưa từng chơi loại trò này, tiện thể xem đám người Saint thất bại ra sao... Kết quả lại xảy ra chuyện như vậy." "Chậc, là cô sơ suất, không chăm sóc tốt cho em, xin lỗi nhé!" Diêu Dao lắc lắc đầu, nhìn Mai Lộ thở dài xoa đầu mình, cô tỏ vẻ mình không sao. Cô đảo mắt phát hiện rất nhiều người xem xung quanh hoàn toàn không hề nhận ra nguy hiểm vừa rồi trong trò chơi, trong lòng không khỏi hơi trĩu xuống. Bên cạnh là những du khách đã ở đó rất lâu không chịu rời đi, đang phát trực tiếp tại hiện trường. Không ít người dùng ánh mắt kích động và sáng bừng nhìn chằm chằm Diêu Dao. Diêu Dao không quen bị người ta chú ý như vậy, cảm thấy có chút rợn tóc gáy, như thể da gà cứ không ngừng nổi lên. Lúc này Diêu Dao còn không biết, tương lai cô không những phải thường xuyên đối mặt với hoàn cảnh như vậy, thậm chí trong vô thức sẽ trở nên chai sạn đến quen dần. Đương nhiên, tình huống này tạm thời không nói đến. Sau lưng hai người, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót và giày da nhỏ chạm đất giòn tan. Tiếng ồn ào của khán giả xung quanh đột nhiên nhỏ lại. Mai Lộ lập tức cảnh giác, một tay đặt lên vai Diêu Dao ôm lấy cô, nhìn về phía Mặc Địch đang chậm rãi bước ra từ lối đi. Những người xung quanh không tự giác tản ra, vô hình nhường một lối đi cho cô tiểu thư này, những tiếng nói nhỏ vụn bên cạnh cũng lặng lẽ dừng lại. Sắc mặt Mặc Địch tái nhợt, còn hơi hoảng hốt, mái tóc xoăn hồng nhạt vốn óng ánh như trân châu vì bị đè trong khoang trò chơi nên có chút rối bù. Rõ ràng là vừa rồi gặp nạn chịu khổ, nhưng cô nàng lại như thể hoàn toàn không thèm để ý. Mặc Địch ngẩng đầu, đôi tay thanh tú được bao bọc bởi găng tay ren nâng nhẹ làn váy, cằm hơi nhếch, khuôn mặt hơi bầu bĩnh ánh lên vẻ sáng bóng, ưu nhã như một nàng công chúa vừa vội vã chạy ra từ vũ hội đêm khuya. Duy chỉ có đôi mắt to tròn của cô nàng khi nhìn Diêu Dao thì lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ dị. Sau lưng Diêu Dao đột nhiên lạnh toát, theo bản năng có một dự cảm chẳng lành. Cô muốn lùi lại một bước, nhưng phía sau Diêu Dao là cô giáo Mai Lộ đang kề sát, căn bản không thể nhúc nhích. Mai Lộ nhíu mày, có chút kỳ quái liếc nhìn Mặc Địch. Cô ấy cảm thấy, dáng đi của con nhóc Saint này hơi kỳ lạ, không lẽ lại muốn đến gây chuyện, tìm phiền phức sao? Lần này phần lớn là chuyện riêng của cô tiểu thư này, Diêu Dao bị liên lụy vô tội, cô nhóc sẽ không lấy oán trả ơn chứ? Nhưng mà đầu óc người Saint bị lú cũng không phải một hai ngày, đúng là không nhất định... Mai Lộ không hề có gánh nặng tâm lý mà thầm phỉ báng. Diêu Dao cũng cảm thấy dáng đi của Mặc Địch có một trăm triệu điểm kỳ lạ, nhưng dù sao cô cũng không có thành kiến sâu sắc với Saint như những người Bắc Minh khác, nên góc độ nhìn nhận không quá giống nhau. Cái dự cảm chẳng lành đó phảng phất như ngọn lửa bị gió thổi tới, càng ngày càng mạnh. Mặc Địch ở trong mắt Diêu Dao quả thực giống như... Dẫn theo làn váy bước trên thảm đỏ sắp đi đến gặp người định mệnh của đời mình, dường như có một bản nhạc nền vô hình tự tiện vang lên trong đầu cô. Gạch lát băng giá hiển nhiên không thể cản trở trái tim vô cùng rung động của Mặc Địch! Cô nàng nhanh chóng nhưng không mất đi sự thong dong mà chạy bước nhỏ đến trước mặt Diêu Dao, má ửng hồng, mắt đầy mong đợi, một tay tóm lấy đôi tay Diêu Dao, hoàn toàn không cho người khác có đường từ chối! Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Diêu Dao, cô nàng cúi đầu thật sâu: "Tôi xin lỗi vì những lời nói thô lỗ và thiếu lễ phép của mình khi nãy!" Nói xong cô nàng lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diêu Dao. "Từ hôm nay trở đi cậu chính là thần tượng duy nhất của Mặc Địch này, tôi chính là người theo đuổi trung thành của cậu, học viện Saint không học cũng chẳng sao!" "Đương nhiên nếu về phương diện giới tính bạn đời, cậu có thể phóng khoáng một chút thì càng tốt, cậu thuộc tinh hệ nào? Tinh hệ đó cho phép hôn nhân đồng giới không? Bằng không cậu có muốn cân nhắc nhập tịch tinh hệ Tiên Nữ của chúng tôi không?" Mặc Địch nâng lấy đôi tay đang ngỡ ngàng của Diêu Dao, nhìn ánh mắt sáng ngời của ân nhân cứu mạng trước mặt, phảng phất phía sau Diêu Dao có một vầng hào quang rực rỡ. "Tôi nhất định phải chuyển ngay đến học viện Bắc Minh! Tôi bây giờ sẽ bảo gia tộc Mặc liên hệ với phòng tuyển sinh Bắc Minh, chờ tôi nhé!" Diêu Dao: "..." Mai Lộ: "Không tồi, thật tinh mắt, tôi thích, bây giờ em đi làm ngay đi, tôi sẽ cho em một vị trí bên cạnh Diêu Dao." Diêu Dao cực kỳ chấn động liếc nhìn Mai Lộ đang phối hợp diễn cùng vị tiểu thư này. Cái cảm giác mình tự nhận là rất bình thường, nhưng không khí xung quanh lại khiến mình trở thành người không bình thường là sao chứ? Không cần làm quá vậy đâu? Hai người có phải thích diễn kịch đến nghiện rồi không? Cái gì mà "vị trí bên cạnh cô" chứ? Mặc Địch: "Được ạ! Lời đã nói ra, nhất định phải thực hiện!" Mai Lộ: "Là tôi nói, còn có thể lừa em sao?" "?" Rõ ràng Diêu Dao cũng là nhân vật chính của câu chuyện, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy mình... không hợp với bầu không khí này.