Tạ Lâm Uyên vừa nãy nổi cơn thịnh nộ nên chẳng cảm nhận được gì, hiện tại bị Úc Khanh gọi tỉnh thần trí mới thấy cơn đau như gai đâm sâu vào xương cốt.
Sắc mặt hắn trắng bệch như tuyết, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, dường như ngay cả việc đứng vững cũng phải dốc hết sức lực. Song hắn vẫn không muốn ngã xuống trước mặt nàng, mà gắng nhịn đau từng bước từng bước khó khăn lê về phía Úc Khanh: "Dìu ta vào trong."
Úc Khanh còn chưa hoàn hồn sau trận kinh hãi, cuống quýt kéo vạt áo lại cho gọn rồi vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn.
Do vóc người chênh lệch nên phần lớn cơ thể của hắn đều đè lên tấm lưng gầy yếu của Úc Khanh. Cằm hắn hạ xuống thấp, hơi thở nóng rực trượt vào hõm cổ nàng, men theo làn da lan dần xuống dưới.
Vừa rồi lúc vật lộn với quản sự, dây áo nàng đã bị giật tuột hết, vạt áo trước lỏng lẻo, lộ ra làn da mịn màng. Nàng cắn chặt môi dưới, càng sốt ruột vì vết thương của hắn.
Nàng đỡ hắn đến mép giường, định vén vạt áo xem chân bị thương ra sao song lại bị Lâm Uyên nắm cổ tay ngăn lại: "Thay áo trước đã."
Úc Khanh sững người, nhìn thấy áo ngoài bị tên quản sự khốn nạn kia giật rách tả tơi, lớp bông sậy bên trong cũng lòi ra thì tức giận mắng khốn nạn.
Nàng kéo đại một cái áo từ trong rương ra thay, tay run đến mức không nghe theo sai khiến. Sau đó loạng choạng đi sang phòng bên đun nước, chờ đến khi bưng chén nước nóng uống một ngụm, bàn chân mới cảm giác chạm đất thật sự. Nàng nôn nóng hỏi: "Chân chàng sao rồi?"
Trong lòng Tạ Lâm Uyên cũng đầy kinh ngạc, chau mày lắc đầu: "Trước kia ban đêm thỉnh thoảng có ngứa ran, nhưng chưa từng có cảm giác gì rõ ràng."
Năm ngoái, Úc Khanh từng lén mời đại phu về khám cho hắn. Đại phu nói chân Lâm Uyên bị thương nặng do ngoại lực khiến kinh mạch tắc nghẽn, rất khó chữa, dặn nàng chuẩn bị xe lăn.
"Thế hôm nay là đột nhiên đỡ sao? Bây giờ còn cảm giác không?"
Tạ Lâm Uyên gật đầu, một lúc sau khẽ nói: "Có."
Cảm giác đau kéo theo cảm giác tê rần khiến nụ cười nơi đáy mắt hắn thêm vài phần chân thật.
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, rõ ràng đau đến mức ấy mà chẳng hề để lộ nét mặt khác thường.
Lục phủ ngũ tạng Úc Khanh như bị níu chặt lại, không kìm được rơi nước mắt vì xúc động: "Chắc chắn là chân chàng sắp khỏi rồi, thiếp đã nói nhất định sẽ khỏi mà. Mắt chàng cũng vậy sẽ khỏi, chỉ là chưa đến lúc thôi."
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lâm Uyên, lại như một chiếc búa nặng nề giáng vào khiến hắn phiền não khó chịu. Hắn cau mày hỏi: "Lại khóc gì nữa?"
Úc Khanh lau nước mắt: "Thiếp mừng cho chàng đấy."
Tạ Lâm Uyên không nhịn được bật cười, tay chỉ ra ngoài cửa mà trêu: "Thấy bộ dạng ông ta vậy cũng vui nổi à?"
Sắc mặt Úc Khanh lập tức trắng bệch, suýt nữa thì quên mất tên quản sự còn đang ngất ngoài sân!
Đêm tuyết mùa đông ở vùng hoang vu sau thôn, giờ họ phải xử lý một kẻ trọng thương thế nào?
Hình ảnh mấy ngón tay bị chặt nằm trong tuyết lướt qua trước mắt, Úc Khanh như mới tỉnh khỏi mộng.
Dạ dày bỗng cuộn trào dữ dội, nàng không nhịn nổi nữa, ôm lấy thành giường mà nôn khan kịch liệt.
Tạ Lâm Uyên im lặng, đôi mắt hơi nheo lại, các đốt ngón tay gõ lên mép giường, từng tiếng từng tiếng để lộ sự bực bội khó hiểu. Có chuyện gì lớn đâu mà lại dọa nàng thành thế này? Cùng lắm thì chặt hết tay chân, quẳng lên núi thôi mà.
"Chẳng lẽ nàng định cứu ông ta?"
Úc Khanh thực sự không biết nên làm sao. Nếu Lâm Uyên chưa hồi phục hẳn, hoặc đến chậm một chút nữa, nàng không dám tưởng tượng kết cục hôm nay sẽ ra sao.
Nhưng mấy đốt ngón tay bị chặt đã dọa nàng sợ vỡ mật, đến giết người thì càng không dám.
Nếu tha cho quản sự, sau này chắc chắn ông ta sẽ báo thù tàn độc hơn.
Úc Khanh nghĩ hồi lâu, nói: "Hay là chúng ta báo quan! Giao ông ta cho quan phủ xử theo pháp luật."
Trên mặt Tạ Lâm Uyên lướt qua một tia kinh ngạc, lồng ngực run nhẹ, cố nén nụ cười, đến cả cơn đau nơi chân cũng dịu bớt.
Hắn chậm rãi nói: "Giao cho quan phủ, người chịu phạt sẽ không phải là ông ta."
Úc Khanh bỗng chốc nhận ra quan phủ và luật pháp ở đây có lẽ không công chính như bề ngoài. Hiển nhiên Lâm Uyên biết nhiều nội tình hơn nàng.
Chỉ trong thoáng chốc, nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Nếu người nhà ông ta tìm đến trả thù thì sao? Nếu quan phủ phát hiện thì sao? Có khi nào nàng bị bại lộ là thê thiếp chạy trốn của Kiến Ninh vương không?