Chương 3: Hồi tưởng

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:03

Tắm xong, Úc Khanh định lôi thùng tắm ra ngoài đổ nước bẩn, nhưng bị Tạ Lâm Uyên ngăn lại: "Tóc còn ướt, đừng ra ngoài hứng gió lạnh." Cửa nhà đóng lại, cách biệt gió lạnh của đêm đông. Úc Khanh ngồi bên bức tường nóng hổi hong tóc. Nghe tiếng nước đổ ngoài sân, nàng cắn môi mỉm cười, trong lòng như có sóng biển khẽ lướt qua. Năm ngoái, cũng là mùa đông này nàng gặp được Lâm Uyên. Khi ấy xưởng dệt đóng cửa, Úc Khanh đi từng nhà xin việc cũng chẳng có ai nhận, đành vào núi đào rau dại. Đói lạnh đến kiệt sức, ngã gục trong hang núi. Tỉnh lại thì thấy một hộ vệ mặt mũi đầy máu đứng trước mặt, đưa nàng ba quan tiền bảo chăm sóc vị lang quân bên cạnh mấy ngày. Úc Khanh đói đến phát điên, vì ba quan tiền nên chuyện gì cũng gật đầu. Hộ vệ biến mất trong trận bão tuyết. Đợi tuyết tan, Úc Khanh làm chiếc bè gỗ kéo vị công tử mình đầy thương tích, dung mạo xuất chúng đó về nhà. Ban đầu tính tình Lâm Uyên nóng nảy, luôn châm chọc nàng, nói năng cay nghiệt, còn thường đập vỡ bát đũa trong nhà. Úc Khanh không so đo, nàng hiểu hắn chỉ đang khó chịu vì bản thân mù lòa tàn tật. Kiếp trước, mẹ nàng từng bị tai nạn xe, sau đó phải cắt chân, tính tình cũng thay đổi hoàn toàn. Nhưng nhờ có cha và nàng chăm sóc tận tâm, mẹ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả nhà lại sống yên bình hạnh phúc. Quả nhiên, thân thể Lâm Uyên từng ngày khá lên, tính tình cũng dịu lại. Hắn tự xưng mình là người nhà họ Lâm ở Giang Đô, trên đường đi thăm thân thích thì rơi vào tay giặc cỏ nên bị trọng thương, lưu lạc đến nơi đây. Úc Khanh nghĩ mãi cũng không nhớ nổi trong nguyên tác có nhân vật nào họ Lâm không. Cả quyển truyện chỉ toàn viết về tình yêu đau khổ giữa Kiến Ninh vương và nữ chính nữ phụ, chỉ nhắc đến Tây Kinh, Đông Đô, chưa từng nói tới Giang Đô. Vị hộ vệ kia từ đó cũng chẳng quay lại. Sau này chỉ nghe nói quan binh từ châu phủ bắt được một phản tặc, chém đầu treo ba ngày ở cổng thành Tùy Châu. Úc Khanh không dám đến xem là ai. Nhưng có ba quan tiền đó, mùa đông năm ngoái nàng được ăn canh thịt dê và trứng, dưỡng lại thân thể, còn làm được cho Lâm Uyên chiếc xe lăn. Đầu xuân nàng gieo rau trồng quả, mua gà mua vịt, cuộc sống dần khấm khá hơn. Tuy Lâm Uyên không tiện đi lại, nhưng vẫn giúp nàng bổ củi tưới nước. Ban đêm có hắn nằm bên cạnh, nàng cũng không sợ trộm đột nhập. Tựa như những tháng ngày lang thang đói khổ đã rời nàng thật xa. – Sáng sớm hôm sau, Úc Khanh để lại nồi cháo đậu trên bếp rồi vội vàng lên trấn. Hôm qua nàng đoán quản sự thế nào cũng gây khó dễ, nên đã nhờ mấy nương tử cùng làm giúp nàng trông coi tiền công. Úc Khanh gõ cửa sau xưởng, một nương tử họ Lưu vừa thấy là nàng liền hốt hoảng thì thầm: "Úc nương tử, mau chạy đi. Quản sự bị cô đập gãy lưng, cả đêm qua cứ gào ầm lên đòi đi quan phủ kiện cô đấy!" Úc Khanh nghiến răng: "Hắn giả bộ thôi. Gãy thật thì sớm ngất rồi, còn sức mà gào suốt đêm à?" Nương tử họ Lưu phì cười thành tiếng. Các nương tử trong xưởng ít nhiều đều từng bị quản sự bắt nạt. Úc nương tử dám đánh ông ta, trong lòng họ đều thấy hả hê. Nhưng nếu nha môn điều tra, Úc Khanh khó tránh khỏi vạ lây. Bà lấy ra một xâu tiền trong lòng đưa cho nàng, đủ sáu mươi đồng không thiếu một. Úc Khanh sững người: "Sao lại thế này?" Nương tử họ Lưu đáp: "Hôm qua quản sự bị người nhà khiêng đi tìm đại phu, chủ xưởng cho người khác phát lương. Đều là người nhà cả, đương nhiên giữ phần của cô rồi!" Úc Khanh cảm ơn liên tục. Tưởng là không lấy được tiền, ai ngờ lại có thêm sáu mươi đồng. Nàng mừng rỡ tính sẽ ghé tiệm vải mua vải đệm và tựa lưng cho xe lăn của Lâm Uyên. "Cô có nơi nào để đi không?" Nương tử họ Lưu hỏi: "Hay là tới nhà con gái tôi trốn vài hôm?" Con gái bà gả cho một phú hộ ở thôn bên, nhà còn có một cậu em trai chưa cưới, lớn hơn Úc Khanh hai tuổi, mỗi lần gặp nàng đều đỏ mặt không nói được câu nào. Úc Khanh hiểu bà có ý tốt, nhưng tạm thời không muốn dính dáng đến bất kỳ ai nên tìm cớ từ chối vài câu. Nương tử họ Lưu giữ nàng lại: "Nhưng cô tuyệt đối không được quay về! Cô chưa biết đâu, gần đây ở trên có lệnh tuyển binh, cử người đến từng nhà kiểm tra tướng mạo. Hôm nay đã tới thôn Lô Thảo rồi, cô phải tránh đi thôi!" Chưa nói dứt lời, Úc Khanh đã lạnh toát cả người: "Kiểm tra tướng mạo... chẳng lẽ tra hộ tịch?" Nương tử họ Lưu: "Cũng không rõ, nhưng nếu bị bắt thì..." Nếu bị bắt, theo luật sẽ bị sung vào doanh trại làm kỹ nữ. Nhưng nếu nàng không quay về, vậy còn Lâm Uyên thì sao?