Chương 40: Hoàng huynh động lòng với nàng rồi à?

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Hiếm khi trời đổ một trận mưa, dập tắt đi cơn oi ả mùa hạ. Nội thị Liễu Thừa Đức cúi đầu bước vào điện Sùng Văn, hai tay nâng một phong mật báo dính đầy hơi mưa, đặt ở góc trái bàn gỗ tử đàn. Mỗi lần bức mật báo bọc da trâu này xuất hiện đều mang dấu khẩn cấp nhất, được chuyển bằng ngựa nhanh nhất qua mười sáu trạm dịch, xuyên qua năm lớp cổng cung đồng khảm hoa văn, vội vàng đưa đến trước mặt Thái tử điện hạ. Nhưng Thái tử lại thường để đó một lúc, chờ đến đêm khuya yên tĩnh mới mở ra. Trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì, Liễu Thừa Đức cũng chẳng biết, chỉ biết ba tháng trước đã bắt đầu có những bức thư như thế. Ba tháng trước, Hoàng hậu đột nhiên phát điên, tóc tai rối bời xông vào Đông cung. Bà vung tay định tát Thái tử một cái thì bị hắn giữ chặt lại, bà liền giật tràng hạt trên tay xuống quất vào mặt hắn. Cung tỳ và nội thị đều sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, Thái tử chẳng biểu lộ vui giận, cũng không nói một lời. Đêm ấy tự mình đến chiếu ngục. Ánh nến yếu ớt, tường cao u ám, trong ngục nồng nặc mùi máu tanh. Tạ Lâm Uyên ra lệnh mở mật thất, một mùi tanh hôi lẫn cỏ dại xộc vào mũi. Tiếng xích sắt vang lên dữ dội theo cánh cửa mở ra. Nam nhân bị trói trên giá hình kia đã chẳng còn chút dáng vẻ tôn quý ngày trước, thân thể từng mạnh mẽ như báo săn nay loang lổ máu me, toàn thân không chỗ nào lành lặn, vết thương sưng trắng, một hốc mắt trống rỗng lõm sâu. Hắn ta khàn giọng cười gằn: "Cuối cùng ngươi cũng đến gặp ta rồi, hoàng huynh." Tạ Lâm Uyên không đáp. Ánh mắt bình thản, bước đi ung dung và hoàng bào đen thêu chỉ vàng khiến vẻ chật vật của Kiến Ninh vương càng thêm thảm hại. "Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi còn giữ ta lại làm gì?" Kiến Ninh vương cười khẩy, ngẩng đầu nhìn kỹ mới thấy vết đỏ của tràng hạt bên tóc mai Tạ Lâm Uyên, đôi mắt đã mờ đục chợt sáng lên: "Thì ra là mẫu hậu muốn gặp ta. Mẫu hậu... giờ thế nào rồi?" Tạ Lâm Uyên: "Bà hôm nay thần trí rối loạn, cô đành để bà nghỉ tạm ở điện Thục Cảnh một thời gian." Một câu khiến Kiến Ninh vương lập tức giận dữ, giãy giụa mãnh liệt. Cổ tay hắn ta đã bị mài đến trơ xương, cọ vào xích sắt vang lên âm thanh ghê rợn. "Bà ấy cũng là mẫu hậu của ngươi! Ngươi là đồ súc sinh bất nhân bất nghĩa!" Lính canh ngục run sợ nhìn Tạ Lâm Uyên, song thấy hắn mặt chẳng đổi sắc, đôi mắt đen dưới hàng mi dài không gợn sóng. Giống như từ lâu đã nghe quen những lời này, thậm chí còn thảnh thơi cười. Tạ Lâm Uyên giương mắt ra hiệu. Lính canh ngục rút thanh sắt nung đỏ, ấn mạnh lên đầu gối Kiến Ninh vương. Mùi thịt cháy và tiếng gào thảm thiết, cả mật thất như biến thành địa ngục. Tạ Lâm Uyên ngồi xuống uống trà, thản nhiên nói: "Lên mặt." Lính canh ngục in thêm bốn dấu trên mặt hắn ta, tay cầm kẹp cũng run lên. Toàn thân Kiến Ninh vương đẫm mồ hôi, không kêu thêm tiếng nào, chỉ trừng trừng nhìn hắn. Tạ Lâm Uyên giơ tay ra hiệu dừng lại: "Hôm nay ta đến, thực sự còn chút nhân nghĩa. Hoàng đệ không muốn giao mật lệnh thì cô sẽ tự điều tra, không ép ngươi. Chỉ là một ngày ngươi không giao mật lệnh thì sẽ không được gặp mẫu hậu một ngày. Cô chờ được, hoàng đệ chờ được, nhưng mẫu hậu chưa chắc đã chờ nổi." Kiến Ninh vương cúi đầu thấp, rơi vào thế giằng co, lát sau nghiến răng nhượng bộ: "Dao găm." Lông mày Tạ Lâm Uyên hơi nhíu lại, bất chợt bước gần: "Vứt trước mặt ả cơ thiếp kia?" Khi nói đến hai chữ "cơ thiếp" hắn có hơi khựng lại gần như không thể nhận ra. Nhưng hai người đã đấu trí đấu lực hơn mười năm, Kiến Ninh vương hiểu rõ tính khí Tạ Lâm Uyên nhất. Dao găm là hắn ta vứt ở trường săn, tại khán đài, giữa đám cơ thiếp. Sao lại cố tình nói là "trước mặt ả cơ thiếp kia"? Kiến Ninh vương quỳ trên đất, nhìn thẳng vào mắt Tạ Lâm Uyên, truy xét từng biến đổi nhỏ trong ánh nhìn. "Ngươi nói Khanh Khanh sao." Hắn ta dừng một chút: "Nàng là ái thiếp bổn vương yêu nhất." Ánh mắt Tạ Lâm Uyên lập tức sắc lạnh, gân xanh nổi lên mu bàn tay. Kiến Ninh vương nói một hơi: "Nàng vốn là vũ cơ nổi danh thiên hạ! Trên giường dưới giường đều có tuyệt kỹ khiến người mê mẩn. Tính tình lại ngoan ngoãn, ta bảo nàng làm gì nàng cũng nghe lời —" "Chát!" Một tiếng roi xé gió vang dội. Má trái Kiến Ninh vương toạc da bật máu, hắn ta ngẩng đầu cười lớn: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy!" Giọng khàn đặc vang vọng trong chiếu ngục, ngọn lửa lay động. Mặt mày Tạ Lâm Uyên dữ tợn, giơ roi ép đầu hắn ta sang một bên: "Ngươi dám nói thêm một câu nữa đi?" Mặt Kiến Ninh vương vặn vẹo, da cháy sém lẫn roi đánh khiến hắn ta không thể biểu lộ rõ nét, nhưng trong giọng ngạc nhiên lại không giấu nổi sự phấn khích, như vừa phát hiện ra bảo vật không tưởng: "Hoàng huynh... huynh thật sự động lòng với nàng rồi à?" - Mình không bị lẫn xưng hô đâu nha, do tùy vào cảm xúc, tính cách và ngữ cảnh nên mình sẽ thay đổi cho phù hợp.