Chương 32: Ta giận lúc nào

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Đêm đầu xuân rét lạnh, trăng lẻ đơn côi, bầu trời Ninh Châu như nhuộm máu bởi chiến sự. Từ lúc Thái tử hạ lệnh xuất binh đến khi đánh hạ đại doanh của Kiến Ninh vương chỉ dùng chưa tới hai canh giờ. Hữu vệ Trần Khắc đứng chờ trước doanh môn, đợi điện hạ xuống ngựa rồi mới ghé sát tai bẩm báo chuyện trong doanh trướng. Tạ Lâm Uyên cụp mi mắt, nhìn không ra vui buồn, đến khi nghe nói trong trướng có cơ thiếp thì đột ngột giương mắt, vung tay ném ống tên cho Trần Khắc, sải bước về phía lều to của Kiến Ninh vương chẳng ngoái đầu lại. Đoạn đường ngắn chỉ chừng một nén hương, vậy mà với hắn lại dài như thiên thu. Từ lúc rời khỏi viện Tùng La, trong lồng ngực hắn vẫn cuộn trào một ngọn lửa giận, nóng bỏng như nước sôi sùng sục không sao nguôi ngoai được. Hắn từng tự tay bày mưu, dùng một phong thư lừa Úc Khanh quay về bên Kiến Ninh vương. Giờ khắc này, Tạ Lâm Uyên lại sinh ra hối hận, hối hận vì bản thân từng nương tay. Lúc ấy, chi bằng cứ giết nàng cho xong! Hắn siết chặt chuôi kiếm bên hông, trước mắt như phủ một lớp màn đen, cảnh vật mơ hồ không rõ. Bên cạnh, Trần Khắc khẽ khàng khuyên nhủ: "Điện hạ, chú ý sức khỏe." Tạ Lâm Uyên khẽ gật đầu, vén màn trướng. Trần Khắc định bước theo thì bất ngờ bị hắn quát lớn: "Ra ngoài! Canh giữ bên ngoài." "Tuân lệnh." Trần Khắc cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mãi đến khi rèm trướng buông xuống. Tạ Lâm Uyên vừa vào trong đã lập tức tách biệt khỏi mùi máu nồng nặc bên ngoài, lòng cũng dịu đi đôi chút. Có lẽ vì giận dữ sẽ lại làm bệnh mắt tái phát, hắn nghĩ chẳng đáng phải nổi nóng. Hắn dừng lại trước giường, trong mắt chỉ thấy một bóng dáng mờ nhòe, nhưng vẫn đủ để nhận ra tình cảnh thê thảm của Úc Khanh. Nàng không thể nhúc nhích, y phục trên người đã bị xé rách thành mảnh vụn, phần dưới eo gần như không còn gì che đậy. Mảnh yếm cuối cùng cũng đứt dây vì vùng vẫy kịch liệt, lỏng lẻo vắt ngang trước ngực, khẽ phập phồng theo nhịp thở yếu ớt. Nàng như một con nai con chờ bị hành quyết, tiếng nức nở mềm yếu thoát ra từ cổ họng. Tạ Lâm Uyên chau mày chán ghét, rút kiếm cắt đứt dây lưng trói hai tay nàng, vén tấm vải che mắt để nàng mở to mắt nhìn rõ hắn là ai. Ngọn lửa âm ỉ trong lòng hắn cuối cùng cũng tìm được đường bộc phát. Hắn muốn nghe nàng thở dốc sợ hãi, khóc lóc hối hận và quỳ xuống cầu xin tha mạng. Nhưng Úc Khanh mở mắt ra lại ngơ ngác sững sờ, hàng nước mắt lặng lẽ đọng trên mi cong, nghẹn ngào gọi một tiếng mơ hồ đầy uất ức: "... Uyên lang..." Rồi gắng từng hơi thở yếu ớt bò đến mép giường, rúc vào lòng hắn. Tạ Lâm Uyên khựng người. Hai cánh tay mềm như cành xuân rũ xuống ôm lấy eo hắn, nàng khẽ thì thầm gì đó, nghe không rõ lắm. Hắn chỉ cảm thấy trước ngực ấm mềm và ướt đẫm, từng giọt từng giọt nước nhẹ nhàng thấm vào vạt áo mình. Tạ Lâm Uyên giật phắt nàng ra: "Bớt dùng mấy trò lẳng lơ đó trước mặt ta!" Đôi mắt ngập lệ của Úc Khanh tròn xoe sửng sốt, rồi chợt phát hiện ra tấm yếm cuối cùng chẳng biết rơi xuống từ bao giờ. Từ tai đến cổ nàng thoáng chốc đỏ bừng: "Thiếp, thiếp không có..." Nàng luống cuống nhặt lại yếm che người, co người cuộn tròn, tay run run chỉnh lại mớ vải rách, cố gắng che thêm được chút nào hay chút đó. Cả người Tạ Lâm Uyên chỉ còn lại phiền muộn và bực dọc. Hắn sải bước đến rương quần áo cạnh rèm doanh trướng, mở ra thì thấy toàn là áo giáp mềm dành cho nam. Hắn hừ lạnh một tiếng, vung kiếm bổ đôi cái rương, mặc kệ gấm vóc lẫn áo giáp rơi lả tả xuống đất. Tiếng kiếm chém mạnh khiến Úc Khanh giật thót, vội lên tiếng: "Uyên lang đừng giận nữa..." "Ta giận lúc nào?" Tạ Lâm Uyên lạnh giọng: "Vì một con tiện tỳ khẩu phật tâm xà, thấp hèn vô dụng như ngươi sao? Ngươi thì có bản lĩnh gì?" Úc Khanh bị lời hắn nói làm tổn thương đến rơi lệ không ngừng. Nàng cúi đầu, mái tóc đen mềm mượt như lụa buông xõa phủ xuống như cánh bướm quấn lấy thân thể mảnh mai, giọng nói đầy bi thương: "Chàng nhìn thấy bức thư đó rồi phải không? Là Kiến Ninh vương ép thiếp viết mà!" "Ngươi lấy gì chứng minh?" Tạ Lâm Uyên giơ kiếm lên, chỉ cần vung tay là có thể lấy mạng nàng ngay lập tức. Nhưng nàng dựa vào đâu mà chết nhẹ nhàng như vậy? "Thiếp thật sự không có gì để chứng minh." Úc Khanh ngửa đầu cười khổ, từng chút từng chút một rón rén lại gần, thử thăm dò nắm lấy tay đang căng cứng của hắn. Tạ Lâm Uyên nhìn Úc Khanh chằm chằm như muốn giết quách nàng đi cho rồi, song lại không hất tay nàng ra. Thấy hắn không kháng cự, Úc Khanh liền được nước lấn tới ôm lấy cổ hắn như những ngày còn ở y quán trấn Bạch Sơn, rúc đầu vào lòng hắn. Hương thơm quen thuộc phảng phất quanh mũi khiến một nỗi tủi hờn dâng trào trong lòng nàng. Kiến Ninh vương nhất định sẽ không thừa nhận chuyện ép nàng viết thư, vậy nàng biết tìm đâu ra bằng chứng đây?