Hai cỗ xe ngựa dừng lại ở con hẻm sau y quán của trấn Bạch Sơn, khoang xe mộc mạc đơn sơ chẳng khiến ai để ý. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tuấn mã kéo xe có da thịt rắn chắc, thở phì phò như rồng, là giống quý hiếm thấy.
Nam tử đi đầu vừa bước vào đã đưa cho Lưu đại phu ba miếng lá vàng, nói: "Xin đừng tiết lộ."
Tuy khoác bộ dáng thương nhân, nhưng khí chất anh tuấn như trăng sáng gió lành, theo sau là mấy gia nhân lặng lẽ nghênh đón Tạ Lâm Uyên lên xe. Sau đó, nam tử đảo mắt nhìn quanh sân, như đang tìm kiếm bóng dáng một người.
Trong xe vang lên giọng nói lạnh như băng: "Còn chờ gì nữa, lên đường đi."
Nghe vậy, gia nhân đều cúi đầu đáp lời, động tác nhanh nhẹn lên xe.
Khi đi, Bình Ân hầu đã dặn trước sẽ có một vị nương tử cùng điện hạ đồng hành, đã chuẩn bị sẵn hai bộ thường phục ở xe sau. Khi nói câu đó, trong mắt Bình Ân hầu cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. May thay, thị vệ bên cạnh Thái tử đã quen phục tùng mệnh lệnh, không hỏi nhiều. Thế nhưng đến y quán rồi, vị nương tử kia vẫn chưa xuất hiện. Điện hạ bảo lên đường, họ cũng không dám chất vấn.
Một tiếng roi quất vang lên, tuấn mã hí dài, phun ra luồng khí trắng bốc hơi trong giá lạnh.
Lưu đại phu hấp tấp chạy ra từ y quán, gọi lớn: "Lang quân! Úc nương tử đi thành Tùy Châu rồi còn chưa trở về!"
Màn xe phía trước vén lên, Tạ Lâm Uyên mỉm cười: "Ta biết rồi."
Lưu đại phu tưởng hắn và Úc Khanh đã có hẹn từ trước, bèn gật đầu nói: "Vậy đến Tùy Châu rồi thì bảo nàng gửi thư báo bình an cho ta."
Tạ Lâm Uyên không trả lời, buông màn xe xuống.
Lưu đại phu đứng nguyên tại chỗ, tiễn hai cỗ xe dần khuất trong làn sương mù mịt của ngày đông. Ông quay đầu nhìn đống rương chói mắt ở sân sau, bên trong chất đến bảy trăm lượng vàng. Đừng nói là một mình ông, số bạc đó đủ để cả trấn Bạch Sơn ăn no mặc ấm trong năm năm.
Ông đã già, cần gì đến số tiền đó, chỉ là trong lòng mơ hồ lo cho Úc Khanh.
Lang quân họ Lâm kia tuyệt chẳng phải người lính bình thường. Úc Khanh tính tình ngây thơ, nếu đi theo hắn chỉ sợ sẽ bị ức hiếp.
Lưu đại phu chống gậy đi vào hậu đường, chợt thấy miệng lò sắc thuốc lộ ra một góc vải, vội dùng gậy khều ra, nhìn kỹ thì hóa ra là một đôi bao tay lông cừu. Một chiếc đã cháy dở, chiếc còn lại bị đè phía dưới, vẫn còn nguyên vẹn. Chắc là vô ý để sót cạnh lò, bị gió thổi vào.
Ông chợt nhớ mấy ngày nay Úc Khanh than thuốc đắng, nấu xong thì đổ một nửa, uống một nửa. Mỗi ngày, Lâm Uyên đều tự tay sắc thuốc, bưng đến trước mặt nàng.
Lưu đại phu cất bao tay, định sau này gặp lại sẽ trả cho hai người.
—
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trấn Bạch Sơn, bánh xe nghiền lên lớp tuyết xốp, đôi lúc trơn trượt lắc lư.
Người trong xe vẫn im lặng, cả đoàn cũng không ai lên tiếng.
Bình Ân hầu đội đấu lạp, cưỡi ngựa cầm roi, do dự hồi lâu mới khẽ hỏi: "Điện hạ, thứ sử Tùy Châu tháng trước đã quy phục Kiến Ninh vương, chúng ta giờ có nên đến Tùy Châu không?"
Người trong xe lạnh nhạt đáp: "Ngươi muốn đi nạp mạng thì cứ đi."
Bình Ân hầu biết rõ tính khí hắn, bèn ngậm miệng không nói thêm, tránh chọc giận.
Nhưng ngay sau đó, màn xe bỗng bị vén lên.
Sắc mặt Tạ Lâm Uyên hằm hằm, ánh mắt âm trầm tột độ. Hắn gọi tên hai người, ra lệnh họ đến ngôi nhà nhỏ trên núi sau thôn Lô Thảo ở phía đông trấn Bạch Sơn, đem hết mọi thứ trong viện đập nát, càng nát càng tốt, sau đó mang về cho hắn xem.
Hai thị vệ vừa lĩnh mệnh định rời đi, lại nghe giọng điện hạ đè nén cơn giận: "Không cần mang về nữa, đem hết ném vào núi hoang đốt sạch, sót một món thì lấy đầu ngươi mà thế."
Hai người lập tức lĩnh mệnh, vội vàng lên đường.
Màn xe buông xuống, cách biệt ánh sáng rạng rỡ của buổi sáng.
Bên trong xe trải gấm đốt trầm, bốn góc treo lò sưởi chạm khắc hoa văn, khác biệt hoàn toàn với đồng hoang làng vắng bên ngoài.
Tạ Lâm Uyên ngồi trong khoang xe âm u, thò tay vào ngực lấy ra một mảnh ngọc vỡ. Ngón tay lướt qua dòng chữ khắc trên ngọc phù — Phủ Kiến Ninh vương vùng Quan Nội.
Từng chữ như dao nhọn đâm sâu vào tim hắn. Ngay cả lúc bước ra từ núi xác biển máu, hắn cũng chưa từng thấy toàn thân đau rát như lúc này.