Chương 50: Tâm trí rối bời

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:03:59

Mây dày cuồn cuộn, nặng nề đè xuống điện Kim Loan cao ngất. Ngoài điện truyền lệnh nội thị đang mang bát canh sứ ngọc và mâm đĩa lưu ly đợi ở cửa. Chờ mãi đến khi hơi nóng trong canh tan hết cũng chưa được gặp thiên tử. Trong điện, tờ thư bị ném dưới đất. Tạ Lâm Uyên rút khăn lụa, tỉ mỉ lau từng ngón tay như thể mảnh giấy mỏng kia dính đầy bùn nhơ, làm bẩn tay hắn. Hắn cúi nhìn bức thư Úc Khanh gửi đến, trong mắt chỉ toàn là chán ghét, căm ghét đến mức chỉ muốn xé nát rồi ném cho chó nhai. Sao lúc trước không để nàng chôn theo Kiến Ninh vương nhỉ? Tạ Lâm Uyên không nhớ rõ lắm. Nhưng hắn điềm tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều, chẳng những không nổi giận mà còn bật cười. Hắn chống tay đứng trước án thư, trầm mặc hồi lâu, không biết đang nghĩ gì. Cuối cùng, hắn lại cúi xuống nhặt lấy tờ thư, đưa lên ánh lửa. Ngọn lửa lập tức cắn nuốt những nét chữ vặn vẹo, thiêu rụi cả lời oán hận nghẹn trong lòng lẫn lời thề tuyệt tình dứt khoát. Tro tàn vương đầy nền điện. Hắn truyền nội thị vào điện, chỉ vào ống thư trên bàn và nói: "Từ nay về sau ai dâng thứ này lên, nhớ mang theo đầu mình trước." Giọng hắn thậm chí còn coi là hòa nhã, vậy mà khiến tất cả lạnh toát sống lưng, quỳ rạp đáp vâng. * Lão phu nhân phủ Bình Ân hầu từng vào cung xin chỉ, cầu bệ hạ ban hôn. Hôm nay, Bình Ân hầu lại quỳ mãi không dậy sau buổi chầu, cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Tạ Lâm Uyên khó chịu vì mẹ con họ cứ tới lui làm loạn, nhìn y phục tím thẫm cùng thắt lưng vàng ngọc trên người Bình Ân hầu, lạnh nhạt hỏi: "Khoác bộ đồ này vào, ngay cả đích nữ phủ Quốc công cũng chê không xứng rồi sao?" Bình Ân hầu điềm đạm đáp: "Thần không dám. Chỉ là nay thần mới biết tiểu thư nhà họ Dịch vẫn còn sống. Nàng không trở về, thần không dám tái giá, nếu không chẳng khác gì thất tín bội nghĩa." Tạ Lâm Uyên cười khẩy: "Kiến Ninh vương chết rồi, nàng ta còn không chịu quay lại là vì sao? Chẳng qua muốn đoạn tuyệt với ngươi, ngươi còn định theo đuôi nàng ta mà van xin nữa à? Ngươi vì một cơ thiếp của phản tặc mà hao tâm tổn trí, tốn sạch thời gian, làm phủ Hầu mất mặt, khiến lão phu nhân cũng bị giày vò." Sắc mặt Bình Ân hầu thoáng nét ngượng ngùng, khẽ nói: "Nhưng nếu vì vậy mà cưới đích nữ quốc công, thần sẽ ôm hận cả đời. Mẫu thân thương thần, ắt không muốn thấy thần như thế." Tạ Lâm Uyên chẳng ngờ y lại nói ra những lời như chuyện trò con nít, bất giác bật cười: "Lư Tụng An, ngươi hồ đồ rồi hả? Cưới nàng ta làm thiếp chẳng phải vẹn cả đôi đường, vẫn có thể kết thân với phủ Quốc công à!" Hàng mày Bình Ân hầu nhíu lại: "Nàng sẽ không chịu làm thiếp." "Vậy thì bảo nàng ta cút!" Tạ Lâm Uyên lạnh lùng buông một câu, chẳng buồn khuyên thêm. Hắn đã nói rõ lợi hại, Hầu phủ liên hôn với ai cũng không ảnh hưởng đại cục, hắn sẽ không xen vào. Nhưng Bình Ân hầu khư khư cố chấp, hành sự chẳng phân biệt được nặng nhẹ, khó tránh bị nghi ngờ rằng y xử lý chính sự cũng hồ đồ như thế. Bình Ân hầu đành nuốt xuống cuống lưỡi cay đắng: "Chẳng lẽ bệ hạ vẫn không hiểu? Chuyện này chẳng liên quan gì đến danh phận. Dù nàng là thiếp thất của phản tặc, dù nàng muốn tuyệt tình đoạn nghĩa cũng không thay đổi được tấm lòng thần dành cho nàng." Tạ Lâm Uyên chỉ thấy người này hết thuốc chữa, phất tay áo bỏ đi: "Cận thần bên cạnh trẫm lại quỳ lụy vì một cơ thiếp của phản tặc, thật khiến trẫm thất vọng." Hắn rảo bước rời khỏi điện, đi đến cửa điện Nghị Chính. Nội thị, cung tỳ đang leo lên mái điện, lùa đám sẻ xám trốn trong kẽ hiên. Chuông gió leng keng suốt ngày dưới mái cung Trường An chẳng lúc nào ngơi, vốn để xua đuổi chim chóc, vậy mà năm nào cũng có dăm ba con sẻ xám gan to bằng trời, ẩn mình nơi mái ngói thiên tử, ngỡ rằng chẳng ai phát hiện ra. Thấy thiên tử giá lâm, mọi người vội vàng xuống thang hành lễ. Tạ Lâm Uyên liếc thấy trứng chim trong tay cung tỳ, bất giác nhớ đến năm rồi Úc Khanh cũng từng trèo lên mái, kêu ầm lên vì phát hiện có tổ chim. Cảnh nhà quê sơ sài, trước sau viện đều bị sẻ chiếm mái làm tổ, mỗi năm ấp ra một lứa, kêu la inh ỏi suốt ngày. Vậy mà nàng lại thích, lúc nào cũng tiết kiệm một nắm bắp để dành cho chúng. Nàng còn cười hỏi hắn: "Năm sau chim sẽ quay lại nữa không?" Giọng nói líu lo ngày xưa dường như vẫn vang bên tai, Tạ Lâm Uyên chợt khựng lại, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng ra lệnh cung tỳ đem trứng chim đi. Hắn vội vã bước vào điện, ngồi xuống trước bàn, song làm thế nào cũng không thể trấn tĩnh nổi. Ánh mắt lướt qua tấu chương, lại cứ liếc về phía nghiên mực. Nghiên mực ấy giờ vẫn nằm im lìm trên bàn, chẳng còn đè lấy bất cứ tờ giấy nào. Tạ Lâm Uyên càng nhìn càng thấy chướng mắt, rồi dần dần cả chiếc bàn gỗ tử đàn, nghiên mực trên bàn, ngọn đèn bên cạnh nghiên mực, đồ chặn giấy dưới đèn, cả gian phòng chỗ nào cũng chướng mắt. Hắn ra lệnh mang toàn bộ đi đổi hết cái mới, rồi không nghĩ tới bất kỳ điều gì chẳng liên quan nữa.