Úc Khanh hít một hơi thật sâu, tim như bị đặt lên than hồng mà nung, lòng buồn bực đến mức khó thở, cả người như đang vùng vẫy trong nước sôi sùng sục, không phút nào được nghỉ ngơi. Những ký ức về khoảng thời gian bên nhau cứ không ngừng hiện lên trong đầu: "Có khi nào chàng đọc được thư đoạn tuyệt của ta rồi mới đau lòng đến thế..."
Dịch Thính Tuyết: "Là hắn đập phá sân viện bỏ mặc cô trước, thư đoạn tuyệt là sau đó."
Trong lòng Úc Khanh hiểu điều đó, song vẫn nuôi hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Nàng mua giấy bút, nhờ Dịch Thính Tuyết chỉ mình viết thư, gửi đến nhà họ Lâm ở Giang Đô.
Cho dù Lâm Uyên có thất hứa, nàng cũng muốn có một lời giải thích rõ ràng.
*
Chuyện Kiến Ninh vương tạo phản, Thái tử thân chinh dẹp loạn khiến triều đình dấy lên cơn sóng động trời. Mấy ngày liền, máu thần tử thấm đỏ bậc thềm cung điện.
Nhưng Hoàng thượng lúc này đã nằm liệt giường, gần như giao toàn bộ quốc sự cho Thái tử xử lý.
Thời gian trôi qua, các triều thần rốt cuộc cũng hiểu ra vị tân đế tương lai này là người ngang tàng, không kiêng nể gì cả, ai nấy đều rối như tơ vò.
Đầu tháng ba, trăm hoa đua nở. Trấn quốc công mở tiệc trong phủ, mời mãi, khó khăn lắm mới thỉnh được Thái tử điện hạ đến du xuân ngắm hoa. Ông ta trồng một vườn đào sau phủ, đúng dịp này hoa nở rực rỡ. Hai người cùng tản bộ dưới tán hoa, Trấn quốc công nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, mẫu đơn diễm lệ, hoa lê thanh nhã, giữa trăm hoa cỏ lạ có loài nào lọt vào mắt người không?"
Hôm nay Tạ Lâm Uyên mặc trường bào đen thêu kim long. Cánh hoa rơi trên vai, hắn chỉ khẽ liếc nhìn chẳng buồn phủi.
Trấn quốc công vốn hiểu tính tình Thái tử, thấy hắn không mở miệng liền biết ý phải nói tiếp.
Ông ta ngẩng đầu chỉ vào tầng tầng lớp lớp hoa đào hồng phấn trên đầu: "Nhà thần có vườn đào đang độ rộ, chẳng hay có thể giữ chân điện hạ nán lại chốc lát?"
Tạ Lâm Uyên khựng bước, chỉ liếc mắt về phía cây đào rồi im lặng không nói.
Trấn quốc công mỉm cười định gọi người tới, bỗng nghe Thái tử điện hạ lạnh giọng: "Cô ghét nhất là hoa đào, quốc công vẫn nên nhổ hết đi thì hơn."
Sắc mặt Trấn quốc công cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thản. Có lẽ Thái tử điện hạ thực sự không ưa hoa đào, ông ta đành đổi đề tài.
Bên hồ có một chiếc bàn đá, trên đó bày một ván cờ đang dang dở. Hai người tới nơi, Trấn quốc công liền mời: "Điện hạ cờ nghệ cao siêu, chẳng hay có thể chơi với thần một ván?"
Tạ Lâm Uyên phủi áo ngồi xuống, cầm quân đen. Hắn nhìn bàn cờ một lát rồi hạ quân. Trấn quốc công cùng hắn đánh vài nước, càng đánh càng chậm, cuối cùng vuốt vuốt quân cờ, chống chân trầm ngâm suy nghĩa.
Thời gian dần trôi, sau núi giả bên hồ bỗng vang lên giọng nữ trong trẻo: "Cha đánh chậm quá! Người đi nhị tứ đỉnh, đối phương buộc phải đặt ở nhất cửu, cha lại tiếp ba tứ, quân đen liền thua ngay!"
Mặt Trấn quốc công biến sắc, đứng dậy quát: "Vô lễ!"
Ông ta lui ra ngoài bàn, cúi đầu tạ lỗi. Sau núi giả, một thiếu nữ áo đỏ dung nhan xinh đẹp, ánh mắt linh động, lông mày hơi nhếch cao bước ra và cúi đầu im lìm.
Trấn quốc công cau mày: "Còn không lại đây!"
Cô gái áo đỏ rón rén bước tới kính cẩn xin lỗi, trên mặt vẫn nén một nụ cười.
Nàng ta cảm nhận được ánh mắt Thái tử lướt qua mặt mình, chỉ một ánh nhìn thôi mà tựa như ngọn lửa châm vào má, cháy lan tới tận vành tai. Nàng ta lén liếc bàn cờ, trong lòng hối hận vì đã hấp tấp, song lại không tiếc vì hành động quá trớn.
Tạ Lâm Uyên thản nhiên mở miệng: "Nhất tam."
Sắc mặt thiếu nữ áo đỏ lập tức tái nhợt, quân đen mà đặt ở nhất tam thì đúng là thắng chắc.
"Thần nữ xin nhận thua." Nàng ta thoải mái hành lễ, không hề e sợ: "Chỉ mong điện hạ chỉ dạy đôi điều."
Trấn quốc công cười xòa nói: "Điện hạ thứ lỗi, tiểu nữ tài hèn học ít nhưng là kẻ si mê cờ vây. Nếu gặp được đối thủ xứng tầm sẽ hỏi hoài không dứt."
Tạ Lâm Uyên im lặng một hồi, bỗng ném quân cờ đen kẹp giữa hai ngón tay vào hộp, hờ hững nói: "Đã là kẻ si mê cờ mà cờ nghệ lại tệ đến vậy, có hỏi cũng vô ích. Chi bằng sớm đổi hướng khác."...
Suốt cả buổi chiều, Trấn quốc công đều phải ở trong phủ dỗ dành con gái.
Quốc công phu nhân nghe chuyện, nổi giận mắng chồng một trận ra trò: "Lòng dạ ông cũng độc ác thật! Thế mà lại muốn gả con bé cho Thái tử điện hạ, ông chẳng phải đã biết..."
Nói đến đây, bà như nhớ lại chuyện gì đáng sợ, bèn phất tay áo thở dài: "Nhà mình chỉ có một đứa con gái, cũng đâu đến mức phải dựa vào nó để giữ chỗ đứng!"
Trấn quốc công giận dữ mắng mỏ: "Đàn bà thiển cận! Nay thiên hạ đã nằm gọn trong tay Thái tử, ngài chưa đăng cơ đã động vào thế gia. Con út không chịu gả thì thôi, nhưng Hoàng hậu nhất định phải xuất thân từ họ Lý chúng ta, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Tả thừa tướng nhà họ Bùi. Ngày mai bà tới nhị phòng chọn một đứa lanh lợi, đến tiệc Đoan Ngọ mang vào cung."
"Ông làm khó tôi quá rồi đó." Quốc công phu nhân cau mày: "Ngay cả con bé út ngài ấy còn không vừa ý, ông nói thử xem rốt cuộc điện hạ thích dạng nào?"