Chương 29: Ta có một việc xin Chu lang quân giúp đỡ!
Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh
Bách Niên Cô Xuân25-08-2025 07:04:01
"Tưởng được sủng ái đôi phần là có thể càn rỡ như thế à?"
Úc Khanh đau đến rơi nước mắt, không kiềm được cơn giận trong lòng: "Thiếp khi nào đã càn rỡ?"
"Vô lễ!"
Kiến Ninh vương tức giận đi tới đi lui, một tay túm lấy cổ áo Úc Khanh, hung dữ nói: "Bổn vương cho nàng cơ hội nói lời cuối cùng!"
Úc Khanh ngước cổ lên, ôm lòng bàn tay đã trầy da mà nức nở nói: "Nhưng vương thượng đã hứa với thiếp sao có thể nuốt lời."
Kiến Ninh vương vô cùng bực bội, đứng dậy quát: "Người đâu, đem ả vứt vào xe tù!"
Úc Khanh bị hai thị vệ lôi ra khỏi lều to, đi ngang qua doanh trướng nơi tập trung các cơ thiếp, họ thò đầu ra bàn tán về nàng với vẻ nửa nghi nửa sợ. Giữa đám đông, Dịch Thính Tuyết đang lo lắng nhìn quanh, Úc Khanh khẽ lắc đầu với nàng ấy.
Nàng bị giải lên trên chiếc xe tù lắc lư, xung quanh là những nô tỳ gia nhân vì chẳng có xe để ngồi nên phải chen chúc nhau trong mùi hôi hám. May mắn là cũng không ai dám làm khó nàng. Dọc đường các cơ thiếp đến để chê cười, nàng cũng chẳng đếm xỉa, họ tự chuốc nhục liền bỏ đi.
Đến Ninh Châu, mọi thứ dường như đã trở lại yên bình. Ngoại trừ một mình Úc Khanh bị giam trong phòng chứa củi. Tối đến, Dịch Thính Tuyết mang theo một bát cháo gà xé lén đến thăm nàng. Úc Khanh đã hai ngày không ăn uống gì, đói đến choáng váng, ôm bát cháo uống sạch.
Dịch Thính Tuyết lại lấy ra một tấm áo choàng lông thỏ đắp lên người nàng để chống lạnh.
Nàng ấy thấp giọng nói: "Đây là của Kiến Ninh vương đưa cho cô."
Úc Khanh trợn tròn mắt: "Đừng nói là cô đổi phe rồi đấy chứ?"
Dịch Thính Tuyết hạ thấp giọng: "Lúc nãy ta lén bưng cháo đến đây, nửa đường gặp hắn với vẻ mặt âm trầm đứng bên ngoài sân sau phòng chứa củi, tay nắm chặt chiếc áo choàng này. Có vẻ đã đứng rất lâu."
Mắt Úc Khanh trợn trắng: "Làm bộ làm tịch."
Nàng liếc nhìn áo choàng, phát hiện trên đó thêu hình cá chim mang điềm lành. Dưới ánh trăng, chúng dường như đang bơi lượn. Lập tức nàng nhận ra đây là vải dệt từ cỏ kim chỉ vàng.
Nàng đã rửa lá cỏ ở xưởng dệt trấn Bạch Sơn cả năm, nhưng chưa từng thấy thành phẩm y phục chỉ vàng. Ngược lại khi rời khỏi Bạch Sơn, nàng lại có duyên được mặc nó. Một lúc ngạc nhiên đến mức quên cả đau tay, liền kể những chuyện này cho Dịch Thính Tuyết.
Dịch Thính Tuyết nghe xong phẫn nộ nói: "Bốn biển không ruộng hoang, nông dân vẫn chết đói. Thế đạo này quá tàn nhẫn với dân thường."
Úc Khanh cười cười. Nàng chẳng có hoài bão lớn, sức yếu vị thấp, lo được cho bản thân là tốt rồi, thực sự có tiền chỉ muốn mua chút đồ ngon mà thôi.
Dịch Thính Tuyết thấy nàng thích chiếc áo này như vậy, bèn khuyên: "Mấy ngày nay Kiến Ninh vương an ủi các cơ thiếp, ai ai cũng có một bộ y phục chỉ vàng. Chủ hiệu vải đó sắp về Tùy Châu rồi, bây giờ cô nhận lỗi vẫn còn kịp."
Úc Khanh xua tay: "Cũng không phải là muốn lắm."
Dịch Thính Tuyết nhíu mày: "Lẽ nào còn muốn chịu đói trong phòng chứa củi? Lỡ như nhiễm phong hàn, người chịu khổ vẫn là mình."
Úc Khanh mỉm cười: "Nếu là cô, cô có chịu nhún nhường không?"
Dịch Thính Tuyết chợt im lặng.
Úc Khanh quấn chặt áo choàng, đột nhiên nhíu mày: "Khoan đã, vừa rồi cô nói là chủ hiệu vải Tùy Châu?"
Dịch Thính Tuyết thản nhiên đáp: "Hiệu vải nhà họ Chu ở Tùy Châu chẳng biết sao lại kết giao với phủ Kiến Ninh vương. Mấy ngày trước, thiếu đông gia của họ đến Bồ Châu dâng lên y phục chỉ vàng. Tất cả đã đến phủ rồi, ai ngờ Bồ Châu thất thủ, Kiến Ninh vương tiện đường dẫn hắn đến Ninh Châu."
Trái tim Úc Khanh lập tức đập dữ dội.
*
Bên ngoài sân dưới ánh trăng sáng, đêm lạnh sương nặng, Kiến Ninh vương đang bồn chồn đi lại dưới gốc cây.
Xa xa, cửa phòng chứa củi mở ra rồi đóng lại, Dịch Thính Tuyết bưng bát không đi về.
Hắn ta lập tức tiến lên hỏi: "Nàng ấy nói gì?"
Nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của hắn ta, Dịch Thính Tuyết thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như chẳng hề bận tâm: "Úc nương tử nhờ thiếp nhắn lời, nàng ấy hối hận rồi."
Kiến Ninh vương hít sâu một hơi, cười lớn.
Ngày thường, hắn ta chắc chắn sẽ quở trách Dịch Thính Tuyết một trận rồi bắt nàng ấy quỳ xuống suy nghĩ. Chẳng hiểu sao hôm nay lại không để tâm, trong lòng chỉ nghĩ xem Úc Khanh sẽ khóc lóc thú tội với mình như thế nào, thế là vượt qua Dịch Thính Tuyết đi thẳng đến phòng chứa củi.
Đúng như hắn ta dự đoán, Úc Khanh đã đói hai ngày trong phòng chứa củi, toàn thân lấm lem, kéo vạt áo hắn ta nói rằng mình sợ hãi.
Kiến Ninh vương vô cùng vui vẻ, tựa như đã trút được một hơi tức giận. Hắn ta hung hăng dọa nàng vài câu, Úc Khanh liền co rúm lại khóc hu hu.
Hắn ta kéo nàng dậy lau nước mắt, hỏi nàng muốn gì.
Úc Khanh chùi nước mũi, nghẹn ngào nói: "Các tỷ tỷ đều có y phục chỉ vàng, sao thiếp lại không có."
Kiến Ninh vương vui vẻ nói: "Vậy nàng về tắm rửa trước đi, muốn gì ta đều cho nàng."
Úc Khanh chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm sau, có một thị tỳ lạ mặt gõ cửa, mang đến mười bộ y phục chỉ vàng để Úc Khanh chọn. Úc Khanh lật qua từng chiếc, lắc đầu nói: "Những bộ quần áo này ta đều không vừa ý, các ngươi còn có loại nào khác không?"
Thị tỳ: "Còn một ít vải vóc chưa thành thành phẩm, chỉ là có hơi nhiều. Nương tử đợi một chút, nô đi lấy."
Úc Khanh cười nói: "Cần gì phiền thế, ta tự đi chọn. Ngươi lấy cho ta một chiếc mũ che mặt, phải che kín toàn thân ta."
Thị tỳ dạ một tiếng.
Hai người đến viện bên, Úc Khanh bước vào cửa, liếc mắt cái đã thấy bóng người ngồi bên trong chính là Chu Diệp mà nàng đã gặp ở hiệu vải trấn Bạch Sơn!
Chu Diệp biết phu nhân trong phủ sẽ tự đến chọn vải nên đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Y cung kính mời nàng vào cửa, giới thiệu từng loại một với nàng.
Úc Khanh không nói một lời, lặng lẽ chọn lựa, một lúc sau bất chợt hạ giọng thì thầm với thị tỳ: "Đi, lấy trâm phượng cài tóc bằng vàng ngọc trên bàn ta đến đây, ta muốn thử xem có hợp không."
Thị tỳ do dự nhìn Chu Diệp: "Nương tử, điều này... ổn chứ?"
Úc Khanh giả vờ tức giận: "Còn không mau đi!"
Thị tỳ đành cáo lui, chạy vụt ra ngoài như bay.
Trai đơn gái chiếc trong một căn phòng khó tránh khỏi xấu hổ, Chu Diệp lúng túng trong phút chốc song nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Chính lúc đó, Úc Khanh quay đầu lại nói: "Chu lang quân."
Chu Diệp khựng lại, mơ hồ cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc.
Khoảnh khắc tiếp theo, Úc Khanh đột ngột vén lên tấm lụa dài của mũ che mặt.
Chu Diệp kinh ngạc, lùi ba bước: "Úc nương tử?!"
Úc Khanh nhìn y, cay cay sống mũi, quỳ xuống nói: "Ta có một việc xin Chu lang quân giúp đỡ!"