Trời đã tạnh, mưa cũng ngừng. Úc Khanh cứ thế bước đi, chính nàng cũng chẳng biết mình đang đi về đâu. Cành liễu ở Giang Đô mờ ảo trong màn sương. Con phố dài còn ẩm ướt, người người lại lục tục bước ra khỏi mái hiên. Đám trẻ con chơi đá cầu, tiếng cười lan khắp ngõ phố. Úc Khanh chăm chú nhìn trái cầu đỏ tươi như sắc cát tường kia, chợt muốn hỏi rốt cuộc con người phải sống thế nào mới có thể cười vui vẻ như vậy?
Nàng còn đang thất thần, đã nghe ai đó hét lên: "Cẩn thận!"
Một cơn đau nhói ập đến bên trán, trái cầu đập trúng đầu nàng.
Úc Khanh ôm trán đứng yên tại chỗ, thoáng chốc ngỡ như quay về kiếp trước. Khi đó, trước cửa nhà nàng có một sân chơi náo nhiệt, mà trớ trêu thay đầu nàng cứ như nam châm, liên tục bị cầu bay tới va trúng. Lúc đó bất kể đau thật hay giả vờ, chỉ cần nàng ngồi thụp xuống gọi ba mẹ, ba mẹ sẽ lập tức chạy xuống bế nàng lên. Bé Úc Khanh thu mình trong vòng tay ấm áp, có người chở che mới dám òa khóc nức nở vì ấm ức.
Lũ trẻ ôm lấy trái cầu, ngơ ngác nhìn vị cô nương xinh đẹp đang ôm gối khóc như thể đau thấu tim gan. Bọn trẻ hoảng hốt, rối rít xin lỗi cũng vô ích, cuối cùng quýnh quáng lao vào ôm nàng, khóc òa theo.
Phụ huynh nghe tiếng chạy đến xin lỗi rối rít, còn đề nghị đưa nàng đi tìm đại phu.
Úc Khanh nhìn họ, tim lại càng quặn đau, lau sạch nước mắt rồi đứng dậy: "Không sao đâu, không đau, chỉ là nhớ nhà thôi."
Nơi này cách phủ nhà họ Lâm quá gần, nàng sợ người đi đường thấy rồi lại sinh chuyện thị phi. Úc Khanh quay người rời đi, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn trào. Trời không còn mưa, thì ra là mưa từ trong mắt nàng rơi xuống.
Nàng quay đầu nhìn về phía phủ đệ nguy nga kia, lòng thầm mong giá như cánh cửa mái cao ấy mở ra, Lâm Uyên sẽ bước đến trước mặt nàng.
Trước kia mỗi lần nàng khóc, Lâm Uyên đều bối rối không yên. Thì ra những quan tâm đó đều là diễn sao?
Nếu là diễn, tại sao lại cố ý nói những lời thiên trường địa cửu, khiến nàng ngu ngốc tin thật, để rồi sống như một trò cười? Chẳng lẽ thấy nàng thê thảm, thất hồn lạc phách thế này hắn mới vừa lòng?
Nếu thật sự không muốn nàng đau lòng, tại sao chẳng nói rõ từ đầu rằng hắn đã có vợ? Không tiện nói thì ít ra cũng có thể viết một bức thư! Hắn cứ thế kéo dài tới hôm nay là muốn tận mắt thấy nàng ngày đêm trằn trọc, vượt ngàn dặm đến đây rồi bị người ta mỉa mai, cười nhạo, khóc nức nở giữa phố hay sao?
Dựa vào đâu mà đối xử với nàng như vậy?
Úc Khanh run rẩy giơ tay rút trâm cài hoa đào xuống, mái tóc đen như thác lập tức xõa ra. Nàng siết chặt cây trâm trong tay, lòng bàn tay ẩm ướt, cánh hoa đào in lên da thịt một vệt đỏ rát rướm.
Nàng nghiến răng, vung tay ném nó xuống sông...
"Bõm!"
Nước văng tung tóe, mặt sông loang loáng gợn sóng. Một lúc sau, từng đợt gợn nhỏ dần tan đi, dòng nước lại trở về yên ả như cũ.
Như thể chưa từng có gì xảy ra.
Úc Khanh ngồi ở bờ đá nơi góc phố lạnh lẽo thật lâu, đến khi con phố dài đã lặng thinh, người người chìm vào giấc mộng.
Giang Đô hiền hòa dịu dàng, dù là đêm đông thì cái lạnh cũng êm ái, len lỏi tận xương. Không giống trấn Bạch Sơn, lạnh buốt đến nỗi có thể khiến người ta đổ bệnh, thậm chí chết rét.
Mùa đông năm ngoái, trấn Bạch Sơn đón trận tuyết lớn trăm năm có một. Bọn họ từng đứng dưới cây trước y quán, nắm tay nhau hẹn hò đến Giang Đô, bị tuyết đọng trên cành rơi đầy đầu.
Tới Giang Đô rồi, Úc Khanh mới hiểu thì ra khoảnh khắc ngày hôm đó đã là "đầu bạc răng long" của nàng và Lâm Uyên. Mà nơi này bình yên dịu dàng, không có gió tuyết, nên lời hứa đầu bạc ấy tự nhiên cũng chẳng còn ý nghĩa.
*
Sáng hôm sau, nàng bị tiếng gọi đánh thức.
"Tiểu nương tử, sao cô lại ngủ ngoài phố suốt đêm thế này? Chà chà nhìn kìa, quần áo đều ướt hết rồi."
Nàng dụi con mắt nhức nhối, quay đầu nhìn, một lang quân trẻ tuổi đứng ngược sáng cười hì hì chống nạnh: "Sắp có nắng rồi đó!"
Úc Khanh ngồi cả đêm, tay chân nhức mỏi, chậm rãi đứng dậy thì suýt ngã. Lang quân nọ vội đỡ lấy, Úc Khanh khách khí cảm ơn rồi định rời đi.
Ai ngờ lang quân nọ lại đi theo: "Tiểu nương tử là người phương nào? Có phải thiếu bạc thuê trọ không?"
Úc Khanh không buồn để ý, tuỳ tiện xé một dải vải buộc tóc lại, sải bước rời đi.
Lang quân nọ lấy một cuộn tranh từ trong cái gùi ra, chìa ra trước mặt nàng: "Xin dừng bước, tôi thật sự không có ý gì xấu! Tôi là họa sĩ lang bạt, nhận vẽ một bức Quan Âm mà không sao vẽ nổi gương mặt. Tiểu nương tử có thể đến quán trọ với tôi một chút, cho tôi mượn khuôn mặt để phác họa —"
"Đi ra!" Úc Khanh cau mày quát lớn, bước nhanh lẩn vào đám đông.
Sau lưng vang lên tiếng gọi với theo: "Ê, đừng đi mà! Tôi trả tiền đó!"