Úc Khanh cắn chặt môi dưới, vội vàng đứng dậy thu dọn bát đũa, cố gắng làm gì đó để xoa dịu bầu không khí đông cứng đến mức lạnh buốt. Trên chiếc bàn thô phát ra tiếng chát chúa nhức tai của chén đũa, nàng ra sức suy nghĩ kiếm cớ thoái thác mà không làm tổn thương tình cảm của Lâm Uyên: "Thiếp đương nhiên nguyện ý theo chàng, chỉ là... chỉ là... trong lòng có hơi sợ hãi."
Sắc mặt Tạ Lâm Uyên càng lúc càng lạnh lẽo, một lúc sau bất ngờ ngẩng đầu lên, lại đổi sang dáng vẻ ôn hòa dịu dàng: "Là ta nóng vội quá. Đường đến Giang Đô xa xôi, Úc nương tử chưa từng đến nơi nào xa lạ như vậy, trong lòng sinh ra sợ hãi cũng là lẽ thường tình. Là ta chưa làm tốt, lẽ ra nên kể nhiều hơn cho nàng nghe về nơi đó, để nàng an tâm phần nào."
Nét mắt hắn không nhìn ra chút âm u nào. Dưới hàng mi dài, ánh mắt dịu dàng như nước không chút gợn sóng, như thể sẵn lòng bao dung mọi điều nơi nàng.
Đáy lòng Úc Khanh dâng lên một cảm giác ấm nóng, cảm động xen lẫn xót xa. Trong thời buổi phong kiến loạn lạc này, nàng thật may mắn khi gặp được một người như Lâm Uyên, người luôn đối xử dịu dàng và thấu hiểu nàng.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm phải sống đến khi kết thúc cốt truyện, rồi cùng Lâm Uyên đến Giang Đô định cư. Nơi ấy cách xa Kiến Ninh vương, xa rời vòng xoáy quyền lực nơi kinh thành. Từ nay về sau, họ sẽ không còn sống cuộc đời lưu lạc nữa.
Trong lòng đã có hy vọng, Úc Khanh vừa ngân nga khúc hát vừa nghĩ đến việc đi thị trấn mua ít thịt, trước tiên phải bồi bổ thân thể cho Lâm Uyên. Trước khi ra cửa nàng hỏi: "Chàng có muốn thiếp mang gì về không? Một mình ở nhà chắc buồn lắm. Trên trấn cũng chẳng có gì mới lạ, chàng có cần giấy mực để luyện chữ không? Thiếp mua cho."
Tạ Lâm Uyên chỉ nói không cần gì cả, tiễn Úc Khanh ra tận cửa, dặn nàng về sớm một chút.
Nghĩ đến việc có người đợi mình ở nhà, Úc Khanh dù bước vào gió đông vẫn thấy toàn thân ấm áp, cười dịu dàng vẫy tay tạm biệt hắn.
Nhưng nàng không đi thẳng đến thị trấn mà rẽ hướng khác, đến dưới gốc cây an tức hương bên ngoài.
Bốn bề không một bóng người, Úc Khanh lấy một miếng ngọc phù dài bằng ngón tay trỏ từ trong túi áo ra. Dưới ánh nắng mùa đông, nhìn kỹ thì thấy cả khối ngọc trong suốt óng ánh, bên trên khắc dòng chữ "Phủ Kiến Ninh vương vùng Quan Nội."
Chỉ cần chạm vào vật này, Úc Khanh đã cảm thấy nghẹt thở.
Giữ lại ngọc phù của Kiến Ninh vương là để dùng vào lúc cấp bách, dọa lui mấy kẻ tiểu nhân khó đối phó. Nhưng giờ nàng đã có Lâm Uyên, thứ này nên giấu kín thì hơn.
Nếu một ngày nào đó nó rơi ra hoặc bị thất lạc, trái lại còn dễ khiến hành tung của nàng bị lộ ra với Kiến Ninh vương.
Úc Khanh đào một hố nhỏ dưới gốc an tức hương, chôn ngọc phù xuống rồi giẫm mạnh vài lần, sau cùng lấy lá rụng phủ kín. Quả thật kín kẽ như bưng.
Như thể mọi điều khiến nàng ngày đêm thấp thỏm đều đã được chôn giấu tại đây.
Hai con quạ vẫn cuộn tròn ngủ trên cây. Nghĩ đến việc chúng sắp mang tin tức của Lâm Uyên bay về Giang Đô, lòng Úc Khanh cũng như muốn bay theo chúng.
Nàng chợt phát hiện trên thân cây có lớp nhựa màu nâu đỏ, bám vào vết sẹo cũ trên vỏ cây, đến gần thì ngửi thấy một mùi thơm ấm áp và ngọt ngào. Úc Khanh cảm thấy dễ chịu, trong lòng sinh ra tò mò liền cạy một ít cho vào túi rồi vội vã lên đường đến thị trấn.
Nàng vừa rời khỏi không lâu, trong nhà chợt vang lên mấy tiếng huýt sáo ngắn.
Hai con quạ mở mắt, bay đến đậu lên xe lăn.
Tạ Lâm Uyên đang ngồi trước án thư, ánh sáng yếu ớt rọi qua song cửa chiếu sáng một bên gương mặt hắn.
Hắn đang vuốt ve tờ giấy trong tay, nhớ lại những lời Úc Khanh vừa nói với mình.
Nàng có nỗi khổ riêng.
Nỗi khổ riêng.
Hoặc có lẽ đó không phải là nỗi khổ mà là cái cớ.
Vì sao nàng không muốn đi cùng hắn?
Chẳng qua là vì hắn mù, lại còn tàn phế, nàng chê hắn là người vô dụng.
Đã vậy, cớ sao hắn phải lãng phí tâm sức trên một phụ nữ quê mùa ngu muội không biết tốt xấu như nàng?
Tạ Lâm Uyên nhét hai cuộn giấy vào ống đưa tin. Theo tiếng huýt sáo uốn lượn, hai con quạ giương cánh bay lên, biến mất giữa thôn làng tĩnh mịch.
Hàng mi dài đẫm trong ánh sáng nhàn nhạt, hắn khẽ cười, nụ cười chẳng rõ ý vị gì.
Giang Đô là nơi nào? Hắn chưa từng đi, cũng chẳng muốn đi.
Nơi hắn muốn đến là hoàng cung Trường An, chiếc ghế duy nhất trong điện Thái Nguyên.
—
Sau giờ ngọ phố xá nhộn nhịp, Úc Khanh đeo giỏ bước vào hiệu vải. Chưởng quầy thấy nàng đến liền cười hớn hở, lấy từ trong tủ ra một gói đồ: "Úc nương tử tới rồi? Đệm ngồi cô đặt đã làm xong hết rồi."
Úc Khanh sờ kỹ mấy tấm đệm, không khỏi cảm thán đúng là tiền nào của nấy, vải này còn dày và mềm hơn cả áo nàng đang mặc. Lâm Uyên nhất định sẽ rất thích. Nàng cười ngọt ngào, cởi túi bên hông ra, mở miệng nói: "Chưởng quầy giúp ta xem thử đây là gì? Ta nhặt được trên cây."
Chưởng quầy vê chút nhựa cây nâu đỏ trong túi đưa lên mũi ngửi: "Thơm thật đấy, hẳn là một loại hương liệu."
Bỗng có một lang quân trẻ tuổi vén rèm từ hậu đường bước ra, liếc nhìn thứ trong tay chưởng quầy rồi nói: "Thứ mà Úc nương tử nhặt được là an tức hương."
Úc Khanh khựng lại, thầm than hôm nay xui xẻo thế mà lại chạm mặt thiếu đông gia hiệu vải – Chu Diệp.