Chương 10: Nàng không được nuốt lời

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Tuyết đầu đông mỏng như lớp lụa, phủ lên ngôi làng nhỏ nơi vùng hoang vắng. Úc Khanh tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ho khẽ ngoài cửa sổ của Lâm Uyên. Nàng khoác áo bông thò đầu ra cửa, chỉ thấy hắn đang trầm mặc bước chậm dọc theo bức tường phía tây. "Sao không ngồi xe lăn? Nếu ngã thì biết làm sao?" Úc Khanh định đỡ lấy hắn, nhưng bị Lâm Uyên mỉm cười ngăn lại: "Không sao. Ngược lại là nàng mau quay vào đi, bên ngoài lạnh." Úc Khanh khẽ thở dài. Chân Lâm Uyên bỗng khá hơn nên hẳn là trong lòng vui lắm, nên nàng cũng để mặc cho hắn đi lại không ngăn cản nữa. Tạ Lâm Uyên sau khi trở về liền ngồi vào bàn viết viết. Úc Khanh ngồi bên cạnh lẩm bẩm chuyện con gà mua hôm qua để ngoài trời mùa đông lạnh cứng đơ, chắc phải đợi đến tối mới có canh gà ăn. Tiếc là miếng đệm ngồi bị rách rồi, vải đã bị xé thành từng dải, ướt sũng nước tuyết, bốc mùi hôi thối. "Vốn định cho chàng một bất ngờ, giờ không dùng được nữa rồi. Cái đệm này nhét lông cừu đấy, cực kỳ ấm, thiếp phải tốn đến tám mươi văn mới mua được." Nói đến đây, Úc Khanh lại mắng quản sự một trận tơi bời. Tạ Lâm Uyên không thích nàng lải nhải những chuyện vặt vô nghĩa, liền bình tĩnh mỉm cười đưa tay muốn cầm lấy miếng đệm. Úc Khanh lui hai bước giấu ra sau lưng: "Rách rồi, đừng lấy." "Nhưng ta coi trọng tấm lòng của nàng." Úc Khanh mím môi, cười ngọt ngào: "Vậy hôm nay thiếp giặt sạch rồi may lại." "Không cần vội." Tạ Lâm Uyên cụp mắt tiếp tục viết: "Nếu phiền phức thì đổi cái khác cũng được." Tay Úc Khanh hơi khựng lại. Dù chưa từng tận mắt thấy cuộc sống trước kia của Lâm Uyên, nhưng cũng đoán được hẳn là an nhàn sung sướng, ăn mặc tinh tế, đâu thể vì một miếng đệm lông cừu mà đau lòng? Huống chi chân hắn hình như đang dần hồi phục, cái đệm ấy lại thành ra dư thừa. Nhưng hắn lại nói coi trọng tấm lòng nàng, vậy chắc là thật lòng xót nàng vất vả chứ cũng chẳng phải là không để tâm đến món quà. Úc Khanh nói: "Không phiền mà. Dù sao cũng là làm cho chàng, hay là thiếp làm cho chàng một cái gậy chống, tháo đệm ra khâu lên phần tay cầm nhé?" Tạ Lâm Uyên không dừng bút, chỉ nói nàng có lòng rồi. Úc Khanh cũng cảm thấy ý tưởng này thật tuyệt, vui vẻ đi nấu canh, bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ trong lòng đều bị nàng gạt bỏ sạch. Sau bữa cơm, khác với thường ngày, Úc Khanh lại chui vào bếp nhóm lửa. Tạ Lâm Uyên chỉ liếc qua một cái, không hỏi thêm gì. Lúc nàng đi ra thì dựa vào bàn của hắn, đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chàng không thấy có gì khác sao?" Dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng, cũng nghe được trong giọng nàng ngập tràn mong đợi. Tạ Lâm Uyên im lặng chốc lát: "Nàng xông hương cho quần áo?" Úc Khanh lập tức nhảy cẫng lên vui mừng, ánh mắt rạng rỡ: "Thế nào, thơm không?" "Rất hợp với nàng." Tạ Lâm Uyên cười nhạt, nghe Úc Khanh ngượng ngùng nói, song lại không kiềm được mà kể tuốt tuồn tuột quá trình đi xông hương. Hắn nghe có phần lơ đãng. An tức hương ngọt ngào, nồng nàn quá mức, vốn không hợp với sở thích hiện tại. Quan lại quyền quý kinh thành nếu thật sự xông hương y phục cũng chỉ dùng chút ít hòa cùng các loại hương liệu khác. Huống hồ nàng hái thẳng hạt hương trên cây chưa qua xử lý, ngửi kỹ vẫn có mùi gắt nồng của hương liệu hạng kém. Vốn chỉ định chiều nàng vui vẻ, chấp nhặt chuyện hương thơm với một thứ dân cũng chỉ tổ phí thời gian. Ngay lúc đó, hai con quạ đen đột nhiên vỗ cánh bay đến, đáp xuống trước cửa sổ. Úc Khanh mạnh dạn đưa tay vuốt ve, sau đó chạy vào bếp nhất quyết lấy bắp ra cho chúng ăn. Tạ Lâm Uyên rút hai thanh tre dẹp từ ống thư ra, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua những đường khắc trên đó. Úc Khanh cho chim ăn xong quay đầu lại, phát hiện sắc mặt hắn nặng nề cau mày suy tư, mắt chăm chăm nhìn những thanh tre trên bàn. Tim nàng cũng vì thế mà thắt lại: "Sao rồi?" Tạ Lâm Uyên lắc đầu: "Không phải chuyện lớn." Có lẽ cảm thấy nàng cũng chẳng giúp gì được nên không muốn giải thích. Hắn lại cầm bút viết nhanh mấy hàng. Mãi đến lúc viết xong rồi thả chim đi, hắn vẫn ngồi bên bàn trầm ngâm, ngón tay siết chặt bút tre phát ra tiếng nứt giòn. Hắn ngồi ở bàn đến khi trời tối, căn phòng chật hẹp, ánh nến leo lét như hạt đậu chiếu lên những trang giấy chứa mưu tính thiên hạ. Cuối cùng cho đến khi bút tre mà Úc Khanh mua cho hắn bị bóp gãy, vụn khô rơi đầy đất, Tạ Lâm Uyên vẫn không nói một lời. Úc Khanh đành khuyên hắn: "Ăn cơm trước đi đã." Tạ Lâm Uyên đáp: "Không cần đợi ta." Úc Khanh nhìn nồi canh gà trên bàn, múc một bát đặt trước mặt hắn. Nàng thở dài: "Sáng nay chàng chỉ ăn chút cháo đậu, tối lại không ăn, nếu để cơ thể suy nhược thì biết làm sao? Thiếp chỉ biết dù sau này có khó khăn đến đâu cũng phải sống cho tốt hiện tại, tích góp tinh thần mới chống đỡ được." Mùi thơm lan tỏa trong căn phòng như cũng lây sang người Tạ Lâm Uyên chút hơi thở nhân gian. Hắn bỗng thấy cũng chẳng sao nếu nói với nàng một chút, đỡ để nàng cứ lải nhải bên tai. Tạ Lâm Uyên từ từ đặt bút xuống, khẽ cười mỉa: "Là cha ta bệnh nặng, muốn ta sớm trở về nhà." Quả nhiên Úc Khanh trợn tròn mắt, rất lâu vẫn không nói được lời nào. Nàng nhìn kỹ mặt Lâm Uyên, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào. Lâm Uyên chẳng hề có vẻ đau lòng hay bi thương. Chuyện này chắc chắn không đơn giản, nàng đã đọc tiểu thuyết tranh đấu, biết rõ nhà quyền quý đều phải tranh giành gia sản, mà Lâm Uyên mù mắt lại bị thương ở chân, khó đảm bảo không bị thua thiệt. Nàng vốn định an ủi rằng không sao cả, dù không giành được gia sản thì họ vẫn có thể dựa vào nhau sống tốt. Nhưng lời ấy lại như ngầm thừa nhận khả năng thất bại, chắc chắn hắn không muốn nghe. Ánh nến chập chờn, trên mặt Úc Khanh phủ một tầng ánh sáng vàng mờ ấm áp. Nàng trầm ngâm hồi lâu rồi quỳ xuống trước bàn, nắm chặt tay Lâm Uyên nói: "Vậy chẳng phải đúng với câu kia sao — Trời trao trọng trách lớn, ắt trước phải khiến người ấy khổ kỳ tâm chí, hao mòn thể xác. Bao nhiêu gian nan trước đó chàng đều vượt qua từng bước, giờ chỉ còn chút cuối cùng nữa thôi là thành công rồi." Tạ Lâm Uyên không ngờ nàng lại biết câu này, nhưng ngẫm kỹ thì quả đúng như thế. Hắn nhướng mày, cười rạng rỡ đầy tự tin nói với Úc Khanh: "Tin ta đến vậy sao?" Hắn lúc này trông chẳng giống chút nào với dáng vẻ ôn hòa thường ngày, nhưng Úc Khanh cũng không để tâm, chỉ nói: "Tất nhiên rồi, bất kể chàng quyết định làm gì, thiếp đều nguyện cùng chàng vượt qua." Tạ Lâm Uyên khẽ gảy cây bút gãy trong tay, một lát sau đột nhiên nói: "Nàng không được nuốt lời."