Chương 25: Thư

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Sau Tết, tiết trời dần dần ấm lại, những đèn lồng sặc sỡ trên phố kinh đô đã sớm được tháo xuống. Bệ hạ từ trước Tết đã bệnh đến tận bây giờ, cả triều đình âm thầm chuẩn bị tang sự, không hề lâm triều. Thái tử điện hạ trong suốt năm qua chưa từng xuất hiện, trong kinh đồn đãi rằng hắn bị bệ hạ giam lỏng ở Đông Đô, e rằng sẽ bị phế bỏ. Hiện giờ Thái tử đã trở về kinh, bệ hạ ban chiếu mọi việc đều tâu báo lên Đông cung, lời đồn tự khắc tan biến. Tả thừa thượng thư Bùi Hi năm nay đã hơn sáu mươi. Khi đến Đông cung, Thái tử điện hạ đang ngồi trên đài cao lắng nghe ngự y ở dưới bậc thềm dặn dò. Mắt của hắn đã có dấu hiệu tốt lên, hiện giờ có thể đọc tấu chương trong thời gian một nén nhang, chẳng cần hoạn quan đọc cho nghe. Chỉ là ăn uống còn nhiều kiêng kỵ, không được quá buồn quá giận, không được nổi nóng, tĩnh dưỡng mười tháng sẽ khỏi hẳn. Sau khi ngự y rời đi, Bùi Hi tiến lên nói: "Mấy ngày trước Kiến Ninh vương đã đến kinh đô liên lạc với bộ hạ cũ. Trong một năm điện hạ không có mặt, Hoàng môn thị lang, Lại bộ thượng thư và Quốc tử giám đều không kiên định đã bị hắn ta lôi kéo." Tạ Lâm Uyên mặc y phục đen tuyền, người không nhúc nhích, mắt chẳng buồn ngước lên: "Ta biết rồi, phiền Bùi đại nhân." Bùi Hi thấy hắn trấn tĩnh, kiên định bất động như núi cao thì như tìm được chỗ dựa tinh thần. Ông thả lỏng đôi vai già nua và nở nụ cười kể với hắn về việc nhà Trấn quốc công tổ chức tiệc đạp thanh. Cả họ quốc công ra làm quan, thế tử đang làm việc ở Hộ bộ, đích nữ nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, thuở nhỏ còn từng gặp mặt điện hạ. Giọng nói già nua vang vọng trong điện Nghị Sự. Đông cung vốn vắng lặng. Trên bàn ngoài bút mực tấu chương, chén trà bình sứ thì chẳng có bất kỳ đồ trang trí nào. Ngay cả lư hương cũng bị hắn chê chướng mắt, vứt ra ngoài. Không giống như bàn của Úc Khanh lúc nào cũng chất đầy đồ vật. Kim chỉ, hộp tiền, khăn tay, quạt, một chuỗi quả dại và một bó hoa, những viên đá đẹp nhặt được. Tất cả được phân loại đặt trong giỏ tre, đẩy giấy mực của chàng sang một bên. Chẳng biết rốt cuộc có tác dụng gì. Khi Tạ Lâm Uyên định thần lại, Bùi Hi đã nói xong, đang nhìn hắn. "Mắt cô chưa khỏi hẳn nên không đi được." Chàng xoa xoa mi tâm: "Thay cô cảm tạ Trấn quốc công đã có lòng." Bùi Hi đang định khuyên thêm, nội thị bỗng dâng lên một bức thư. Ông không có ý nhòm ngó, chỉ là liếc mắt qua thấy rõ ràng là nét chữ của Kiến Ninh vương. Tạ Lâm Uyên nhíu mày sâu: "Từ đâu tới?" Nội thị cúi mình thì thầm vào tai hắn vài chữ. Bùi Hi đã ở bên Đông cung mười năm, lần đầu tiên thấy trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ khó tả như vậy. Tựa như băng giá cứng rắn vỡ vụn, lộ ra ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy bên trong. Tạ Lâm Uyên xé thư ra, đảo mắt qua toàn bộ, bàn tay cầm thư đột nhiên nổi gân xanh, gần như bóp nát tờ giấy mỏng này. Trước mắt chàng bỗng chìm vào bóng tối, một lúc sau phát ra tiếng cười lạnh.