Úc Khanh tìm được một đoàn thương nhân đang trên đường tới Tùy Châu, lên xe chưa được hai ngày thì phát sốt cao. Thương nhân sợ nàng chết dọc đường, đòi trả lại tiền và không cho đi nữa. Úc Khanh đành phải bỏ thêm gấp đôi chi phí, họ mới miễn cưỡng đồng ý giữ nàng lại. Suốt chặng đường, nàng ăn không ngon ngủ chẳng yên, bệnh cứ mãi tái phát. Vậy mà khi đặt chân đến Tùy Châu, bệnh lại bỗng dưng khỏi hẳn.
Lại một mùa xuân nữa đến, trên đỉnh núi Bạch Sơn vẫn còn vệt tuyết trắng. Dưới chân núi, những cành đào đã e ấp trồi lên những nụ hoa nhọn nhọn. Ánh nắng xuân ấm áp chiếu lên mặt, khiến người ta thấy dễ chịu đến mức muốn thiếp đi một giấc. Úc Khanh hít sâu một hơi, bước qua cánh cổng y quán.
Lưu đại phu đang ngồi trước tủ thuốc, thấy nàng thì sững người rất lâu, đôi mày bạc nhíu chặt lại: "Con... con! Sao con gầy rộc thế này?!"
Úc Khanh thản nhiên đáp: "Bị bệnh một trận thôi ạ."
Lưu đại phu lập tức kéo nàng đến bắt mạch, sai dược đồng đi sắc thuốc. Dịch Thính Tuyết chạy sang quán rượu bên cạnh mua vài món ngon về. Mọi người đóng cửa tiệm sớm, tổ chức một bữa tiệc tẩy trần đón Úc Khanh trở về.
Không ai nhắc đến Lâm Uyên, cũng chẳng ai hỏi chuyện ở Giang Đô.
Vài ngày sau, Úc Khanh nằm nghỉ ngơi phơi nắng trong sân. Nàng nheo mắt nhìn cái cây nhỏ giữa vườn đang nhú lộc xanh non, bỗng nhớ lại chuyện xưa.
Lúc mới gặp Lâm Uyên, thị vệ của hắn sợ nàng nhận ba quan tiền rồi nuốt lời, bắt nàng ký khế ước. Khi ấy Úc Khanh đang lạnh run vì đói, sốt cao, chẳng nghĩ ngợi gì liền ấn tay xuống ký ngay. Lẽ ra khi đó nàng nên thận trọng hơn một chút, hỏi rõ thời hạn chăm sóc Lâm Uyên là bao lâu. Nếu hắn không đến đón thì nàng có thể bỏ việc hay không, hoặc có được trả thêm tiền không.
Quả thực nàng còn trẻ dại, chẳng phân biệt rõ giữa chuyện nhận tiền làm việc và dốc lòng thật tâm. Nhưng Lâm Uyên đã có vợ mà vẫn lừa gạt nàng đó là lỗi của hắn. Nàng không cần thấy xấu hổ hay tự trách, kẻ nên dằn vặt và cảm thấy nhục nhã là hắn.
Cũng may, mối nghiệt duyên bắt đầu trong cơn sốt mê man ấy cũng kết thúc khi cơn sốt trong tim nàng nguội lạnh.
Lưu đại phu chống gậy cười ha hả nói: "Trẻ con là thế đó."
"Mỗi lần bệnh xong, lại khôn lên một bậc."
*
Khắp kinh thành đều biết Thái tử sắp thành thân với cháu gái Tả thừa tướng. Lẽ ra hôn lễ đã diễn ra từ tháng Giêng, nhưng nay buộc phải dời đến đầu xuân. Nguyên do là nhà họ Trịnh phe từng ủng hộ Kiến Ninh vương không phục Thái tử tàn bạo, bí mật chiêu mộ bảy trăm võ sĩ, nhân dịp lễ hội đèn Nguyên Tiêu mà phát động binh biến.
Khi Bình Ân hầu tới được Đông cung, ngự y vừa băng bó xong vết thương. Tay trái Tạ Lâm Uyên quấn vải trắng một đoạn, vậy mà vẫn còn cầm chén trà uống nước như thường. Thật khó nói là bị thương thật hay giả. Chỉ là Thái tử từng nhắc Trịnh thị có ý phản nghịch, lẽ ra nên đề phòng từ sớm.
Ánh mắt Tạ Lâm Uyên sắc như dao, nhìn chằm chằm y một lúc rồi bỗng hỏi: "Vì sao ngươi trung thành với cô?"
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Bình Ân hầu. Giờ mà nói lời cảm động ruột gan, chưa chắc đổi được vinh hoa phú quý.
Thuở nhỏ y học hành xuất sắc, may mắn được chọn làm thị độc* ở Hoằng Văn quán. Nhưng Hầu phủ đến đời vua này đã sa sút, y ở trong Hoằng Văn quán thường xuyên bị đám công tử thế gia chèn ép.
(*) Thị độc: Chức quan giữ việc đọc sách cho vua.
Khi đó ngôi vị Thái tử chưa định, các thế tộc đều ủng hộ Đại hoàng tử và Kiến Ninh vương, chẳng ai để mắt đến Nhị hoàng tử Tạ Lâm Uyên.
Hai người cùng cảnh ngộ, vì thế mới quen biết nhau.
Nói ra sợ không ai tin, thực ra quan hệ giữa y và Thái tử cũng chẳng tốt đẹp gì. Nay đứng bên cạnh Thái tử, chỉ vì mười năm trước đã chọn đứng đây và chưa từng đổi ý.
Điều này Thái tử hiểu rất rõ. Hắn đa nghi, lại cực kỳ cảnh giác. Với những kẻ có khả năng phản bội, hắn luôn ra tay trước.
Bình Ân hầu thở dài: "Điện hạ cần gì phải hỏi. Ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, vậy thôi."
Tạ Lâm Uyên có vẻ hài lòng, cười một cái: "Tốt."
Sáng sớm hôm sau, Bình Ân hầu thay mặt Thái tử tuyên bố với toàn thể văn võ bá quan: Hữu phó xạ Trịnh Viễn Đạo hãm hại trung lương, hành thích vua, ám sát thái tử, cùng nghịch tặc Kiến Ninh vương trốn về Hà Đông. Thái tử tuy trọng thương, nhưng không nguy đến tính mạng.
Hành thích vua là tội tru di cửu tộc, nhưng Thái tử nhân từ, chỉ xử trảm Trịnh Viễn Đạo và các huynh đệ họ Trịnh tại kinh thành, lệnh Đại lý tự điều tra rõ toàn Trịnh thị. Nếu trong tộc có ai báo cáo hành tung của nghịch tặc, sẽ được giảm nhẹ hình phạt.
Trịnh thị vốn là vọng tộc đời đời hiển hách, con cháu khắp triều đình. Thế mà chỉ trong vài ngày đã rơi khỏi đỉnh cao danh vọng, chẳng ai còn dám qua lại với người nhà họ Trịnh.
Cuộc đấu đá nơi triều đình tuy xa vời, nhưng khi tin này đến tai Úc Khanh, nàng lại giật mình thót tim.
Giữa hàng loạt lời bàn tán rối rắm, nàng chỉ nghe được một câu.
Kiến Ninh vương đã chạy trốn.
Úc Khanh xách váy đuổi theo Dịch Thính Tuyết, vội vàng kể lại chuyện này cho nàng ấy biết.