Nàng gượng cười: "Ta cũng nghĩ thứ này chắc là hương liệu, không biết các vị có dùng để xông quần áo không?"
"Xông hương quần áo giờ không còn thịnh hành, nhưng đốt làm hương hoặc dùng làm thuốc đều được." Chu Diệp nói không ngớt về cách dùng và kiêng kỵ của an tức hương trong y học và hương liệu.
Úc Khanh chăm chú ghi nhớ từng lời. Mấy hôm trước nàng mặc đồ có mùi chua bên cạnh Lâm Uyên, nghĩ lại vẫn thấy ảo não. Có cô gái nào lại muốn bốc mùi khó ngửi trước mặt người mình thương đâu?
Trong tay nàng chẳng có bao nhiêu tiền, chẳng mua nổi son phấn hương liệu, an tức hương này lại vừa hay có thể dùng để xông áo.
Úc Khanh cất lời khen: "Đa tạ chỉ dạy, Chu lang quân hiểu rộng biết nhiều, hẳn đã từng đi qua nhiều nơi, đọc vô số sách vở."
Chưởng quầy bên cạnh cố nhịn cười, Chu Diệp vành tai đỏ ửng, vội nói quá lời rồi.
Úc Khanh cười cáo từ. Vừa rời khỏi hiệu vải chưa bao xa, Chu Diệp đã vội vàng đuổi theo gọi nàng lại: "Úc nương tử."
Nàng quay đầu hỏi: "Lang quân còn chuyện gì sao?"
Chu Diệp chắp tay: "Mùng năm tháng sau ta sẽ đến trấn Bạch Sơn kiểm tra sổ sách ở hiệu vải, chẳng hay lúc ấy Úc nương tử có đến không?"
Úc Khanh một lòng đều là Lâm Uyên, chẳng muốn dây dưa với y nên đáp cho có lệ rồi lấy cớ có việc gấp mà rời đi, chẳng hề để ý đến Chu Diệp sau lưng đang thất thần nhìn theo.
Nàng men theo đường nhỏ phía sau xưởng dệt, vừa hay tiện thể vào báo bình an cho Lưu nương tử. Các nương tử trong xưởng thấy nàng đến, lập tức tranh nhau ló đầu ra trêu ghẹo: "Úc nương tử không thật thà gì cả, giấu tiểu lang quân khôi ngô ở nhà mà chẳng hé nửa lời với bọn ta!"
"Nói bậy!" Úc Khanh mắc cỡ đỏ mặt tía tai, trừng mắt liếc họ một cái, lại càng chọc cho tiếng cười lan khắp phòng.
"Quản sự ấy à, bị quan sai nha môn mắng cho một trận té tát, nói hắn khai gian cô là hoa tịch, còn phạt nửa quan tiền nữa đấy! Hắn tức đến mức giậm chân giữa sân rồi trượt ngã một cú, giờ đang nằm nhà không dậy nổi!"
Dù tiền phạt chẳng rơi vào tay mình, nhưng trong lòng Úc Khanh lại thấy hả dạ hơn hẳn. Nghĩ tới chuyện hôm nay Lâm Uyên chẳng ăn được mấy miếng cơm, nàng bèn ghé qua nhà bên mổ một con gà. Khi cho vào sọt tre, sợ máu gà làm bẩn đệm ghế xe lăn của Lâm Uyên nên nàng cẩn thận ôm ra trước ngực.
"Về nhanh thôi, sắp có tuyết rơi rồi!"
Trời âm u trắng xám, từng mảng tuyết nhỏ lác đác bay. Úc Khanh ôm chặt tấm đệm vào lòng, rảo bước về phía ngôi nhà nhỏ.
Tuyết đầu mùa chưa kịp phủ mặt đất đã tan thành bùn, nàng sợ trượt ngã nên đi chậm lại. Chờ đến khi trời gần tối, từ xa nàng đã thấy mái tường ngôi nhà nhỏ của mình, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Úc Khanh ngoảnh đầu lại, hồn vía lập tức bay mất.
Sau lưng, quản sự mặt mày dữ tợn, tay giơ cao cây gậy gỗ.
—
Sau thôn hiếm người ở, đa phần là nhà hoang bỏ trống. Ngoài tiếng gió lùa cây xào xạc, gần như chẳng còn âm thanh nào khác.
Sau khi mù mắt, nếu Úc Khanh không ở bên ríu rít lo việc lớn nhỏ, thời gian đối với Tạ Lâm Uyên như ngừng lại, không phân được ngày đêm. Bóng tối và tĩnh mịch trong căn nhà rách nát nơi sơn thôn giống như xoáy nước, từng chút từng chút nuốt chửng lấy hắn.
Mỗi lần Úc Khanh ra khỏi nhà, trong lòng hắn lại trào lên một cơn giận vô danh, mãnh liệt khó dằn. Mãi đến khi Úc Khanh mang về một chiếc đồng hồ nhỏ hình thù kỳ quái, nói rằng đó là do nàng ngày ngày đến xưởng dệt làm công, dành dụm thật lâu mới thuê thợ rèn chế tạo.
Lúc đó Úc Khanh ngồi xổm trước mặt hắn, cười bảo: "Chờ nước nhỏ xong là thiếp về rồi. Nếu chàng muốn biết còn bao lâu nữa thì sờ xem trong đồng hồ tích bao nhiêu nước."
Hôm nay đã là lần thứ sáu rồi, hắn đưa tay sờ đáy bình khô cạn.
Tim đau như bị siết chặt, Tạ Lâm Uyên cho rằng cảm xúc này là tức giận, vì nàng liên tục thất hứa lần này đến lần khác.
Hắn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, lạnh ngắt, vị đắng như băng giá rạch qua cổ họng, lạnh đến thấu tim gan.
Hắn nào có rảnh rỗi tới mức ngồi chờ thấp thỏm.
Tạ Lâm Uyên không đưa tay chạm vào đồng hồ nước nữa.
Nhưng thời gian vẫn cứ từng chút trôi qua.
Cho đến khi tiếng thét chói tai của Úc Khanh vang lên ngoài sân.
Chim sau núi xôn xao bay loạn, Tạ Lâm Uyên lập tức đẩy mạnh cửa phòng.
Quản sự đang đè Úc Khanh xuống đất xé rách y phục của nàng, giọng the thé cười lớn bằng thứ tiếng quê mùa khàn đặc của dân thôn núi: "Hầu hạ cái thằng nghèo rách kia chi bằng hầu hạ ta cho xong! Hắn chẳng qua là một kẻ tàn phế, tuy mặt mũi có chút được nhưng ai biết bên dưới còn dùng được không?"
Úc Khanh giãy giụa kịch liệt, giọng nghẹn ngào mắng ông ta là đồ vô lại.
Tuyết bạc rơi lên da còn lạnh hơn cả tiếng khóc của nàng. Đầu Tạ Lâm Uyên đau như nổ tung, bên tai vang lên từng tiếng thét dữ dội. Hắn rút con dao từ khe ghế xe lăn ra, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch, đầu dao run rẩy.
Hắn chống người đứng lên, xông tới túm chặt búi tóc trên đỉnh đầu quản sự, giận đùng đùng nhấc bổng tên quản sự lên khỏi mặt đất.
Quản sự đau đớn gào thét, hai tay khua loạn trong không trung, còn chưa kịp chửi, mặt đã bị nện liên tiếp xuống nền đá vụn. Máu mũi phun tung tóe, răng cửa vỡ nát trong miệng.
Quản sự cố bò dậy định mắng chửi, nhưng cơn đau nhói dữ dội từ bàn tay phải truyền tới. Ông ta liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy năm ngón tay đầy máu tươi rơi rải rác giữa tuyết còn đang bốc hơi nóng.
Ông ta trợn trừng hai mắt, môi run lẩy bẩy, chẳng thốt được một lời rồi ngất lịm đi.
Thoáng chốc, bốn phía tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Tựa như đã qua rất lâu, cũng tựa như chỉ một cái chớp mắt.
Úc Khanh mặt cắt không còn giọt máu, co rút người thành một cục run rẩy gọi: "Lâm... Lâm Uyên."
Khoảnh khắc đó, Tạ Lâm Uyên như được tiếng gọi ấy kéo về.
Tuyết rơi ngày một dày, rơi trên mái tóc đen như mực của hắn.
Gió đông thổi lạnh buốt làm tung vạt áo dính máu của hắn, như hoa mai nở rộ giữa nền tuyết.
Ngọn lửa giận thiêu cháy lý trí dần lắng xuống, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, ngực phập phồng, mở miệng hỏi Úc Khanh, lại nghe trong giọng mình vẫn còn sót lại chút hoảng loạn: "Nàng có bị thương không?"
"Không sao..."
Nhưng rõ ràng nàng không ổn chút nào, giọng căng cứng đáp trả.
Úc Khanh ho dữ dội, thở phì phò đứng dậy, đôi mắt đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, bất động như chẳng dám tin: "Chàng, chân chàng..."
Tạ Lâm Uyên nhíu mày một thoáng, như vừa nhận ra điều gì.
Chỉ nghe giọng Úc Khanh kinh ngạc vang lên: "Chân chàng đã khỏi từ bao giờ rồi?"