Chương 41: Hiểu lầm

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:00

Tạ Lâm Uyên thở nặng nề, ngập tràn lửa giận, ánh mắt như dao cứa vào từng mảnh da thịt còn sót lại của Kiến Ninh vương, cười lạnh: "Trước lúc chết lại đem mật lệnh giao cho một cơ thiếp, ngươi tưởng đám tàn quân của ngươi thực sự bảo vệ được nàng sao?" "Đám bộ hạ cũ của ta sao sánh được với hoàng huynh? Hoàng huynh muốn ai, người đó chẳng phải sẽ ngoan ngoãn thần phục sao!" Kiến Ninh vương ho ra máu liên tục, mạnh mẽ chống đối nói: "Mùi vị vũ cơ của ta thế nào? Trước kia ta cũng thường tìm nàng vui thú." Vừa dứt lời, Tạ Lâm Uyên liền tóm lấy cằm hắn ta, ấn chặt gáy lên giá hình rồi hung hăng vặn mạnh sang bên phải, tức thì răng vỡ máu tuôn. Kiến Ninh Vương kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, nhổ ra đầy miệng máu tươi. Hắn ta vẫn như cũ trừng trừng muốn rách cả mi mắt nhìn vào Tạ Lâm Uyên, bạ đâu nói đấy: "Ngươi tưởng nàng uyển chuyển hầu hạ, dỗ ngon dỗ ngọt là xuất phát từ tấm lòng chân thành và ngưỡng mộ ngươi sao? Nàng chẳng qua chỉ là một tiện thiếp giả dối! Ngươi điều tra là biết." "Im ngay!" Tạ Lâm Uyên đột ngột siết lấy cổ hắn ta, nhấc bổng lên, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sát ý thực sự. Mặt Kiến Ninh Vương tái xanh, giọng như sợi tơ thốt từng chữ từng chữ: "Ngươi đã bị nàng lừa!" Năm ngón tay bỗng siết chặt, cổ đã phát ra tiếng gãy vụn trầm đục nhưng hắn ta vẫn cười độc ác: "Trong lòng nàng, ngươi còn chẳng bằng kẻ thôn phu tầm thường!" Tạ Lâm Uyên đột ngột buông tay! Hắn như bị đâm một kiếm, hơi thở thăng trầm bất định. Khi mở miệng đã mang thêm ý vị hoang đường lẫn buồn cười: "Kẻ thôn phu tầm thường?" Kiến Ninh vương ho khan không dứt, nằm sõng soài trên đất thoi thóp thở, lẩm bẩm nói: "Đường đường là Thái tử điện hạ ngồi cao trên Minh đài, lại chẳng bằng một kẻ mù què trong căn nhà xập xệ ở thôn núi." Tạ Lâm Uyên chau mày nhìn hắn ta, sắc mặt cực kỳ phức tạp như thể không nghe rõ lời nói. Ánh mắt cũng như xuyên qua hắn ta để nhìn vào một sinh vật kỳ dị chỉ có trong chuyện hoang đường. Bàn tay từng nắm chắc thiên hạ của hắn vậy mà có ngày khẽ run, đến nỗi cây roi giơ lên rồi cũng quên không đánh xuống. Hắn chợt bật ra một tiếng cười lạnh, ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí, quay người phất tay áo bỏ đi. * Từ khi trở về từ chiếu ngục, tính tình Thái tử điện hạ càng khó lường, thường xuyên ngồi một mình suốt đêm không ngủ. Tả thừa tướng nghe tin liền đến xin yết kiến, mời hắn dạo chơi ngự hoa viên. Lúc ấy sắc xuân còn chưa tàn, hai người vừa đi đến vườn đào trụi lá thì bỗng nghe phía sau núi giả vang lên tiếng trẻ con nức nở. Nội thị tiến lên bẩm báo là Lục hoàng tử ham chơi, không thuộc được thơ nên bị đại nho của Hoằng Văn quán quở mắng đến khóc. Tạ Lâm Uyên vốn ghét nhất là tiếng trẻ con khóc lóc, chỉ sa sầm mặt nói một câu: "Còn khóc nữa?" Lục hoàng tử lập tức sợ đến nín bặt, ngồi bệt dưới đất, nấc cụt liên hồi. Tả thừa tướng nhanh nhảu đỡ Lục hoàng tử dậy, dịu giọng hỏi: "Điện hạ bị vướng ở bài thơ nào vậy?" Lục hoàng tử liếc trộm Tạ Lâm Uyên một cái, rụt rè đáp: "Khuyên chàng chớ tiếc áo thêu vàng. Khuyên chàng hãy quý tuổi thanh xuân. Hoa, hoa..." Đến đây thì nghẹn lời. Tạ Lâm Uyên nhíu mày muốn bỏ đi, chẳng buồn nói thêm với kẻ ngu ngốc. Tả thừa tướng vội đưa tay khẽ cản, khuyên rằng: "Lục hoàng tử còn nhỏ, chỉ mới học chữ. Hơn nữa đâu phải ai cũng thông tuệ sớm như điện hạ." Lục hoàng tử vẫn lặp đi lặp lại chữ "hoa", Tạ Lâm Uyên trầm giọng ngắt lời: "Hoa nở hái liền tay, chớ đợi cành trơ mới tiếc hoa." Mặt Lục hoàng tử đỏ bừng, cúi đầu hành lễ: "Tạ hoàng huynh. Thật ra không phải thần đệ không thuộc, mà là không hiểu. Hái hay không hái thì có liên quan gì đến áo thêu với tuổi xuân đâu ạ?" Tạ Lâm Uyên cụp mắt xuống, trầm mặc rất lâu. Lâu đến nỗi ai nấy tưởng hắn sẽ không lên tiếng nữa thì cuối cùng hắn lại chậm rãi nói: "Gặp thời cơ thì nên dứt khoát nắm lấy, chớ để vuột mất rồi chỉ còn hối tiếc trong tay không." Lục hoàng tử nghe nửa hiểu nửa không, chẳng rõ vì sao hoàng huynh lại đột nhiên dễ tính, kiên nhẫn giảng giải, lại càng không hiểu vì sao chỉ nói một câu rồi quay người bỏ đi thẳng. Vừa ra khỏi ngự hoa viên, Tạ Lâm Uyên lãnh đạm hỏi nội thị dẫn đường: "Là mẫu hậu sai Lục hoàng tử đến?" Mồ hôi lạnh của nội thị túa ra như mưa, y quỳ sụp xuống đất cầu xin tha mạng, song thoáng chốc đã bị thị vệ lôi đi. Tả thừa tướng không nỡ: "Dẫu là cửu ngũ chí tôn, cũng nên hưởng niềm vui gia đình. Điện hạ buông tha cho nương nương, cũng là buông tha cho chính mình." Tạ Lâm Uyên liếc mắt nhìn ông: "Nếu vậy, chi bằng Tả thừa tướng nguyện dâng mình làm con nuôi mẫu hậu đi." Tả thừa tướng lạnh toát sống lưng, thầm than Thái tử hành sự càng lúc càng ngông cuồng, cuống quít quỳ xuống nhận tội. Tạ Lâm Uyên lại như chẳng để tâm, phất tay đuổi ông ra ngoài rồi lập tức truyền Bình Ân hầu vào cung. Hắn vừa mở miệng, câu đầu tiên đã khiến Bình Ân hầu chấn động. "Phái người đưa mật báo của trấn Bạch Sơn đến." Bình Ân hầu ngạc nhiên nghi ngờ: "Điện hạ muốn biết..." Tạ Lâm Uyên giương mắt: "Khắp thiên hạ đất nào chẳng thuộc vua, cớ gì cô lại không được biết?" "Nhưng nàng là mật thám!" "Cô đã thẩm vấn Kiến Ninh vương rồi." Hàng mày rậm của Tạ Lâm Uyên nhíu chặt. Hắn nhắm mắt tựa người vào lưng ghế, sắc mặt phức tạp đến tột cùng, một lúc sau mới nói: "Kiến Ninh vương vốn chẳng biết người mà nàng gặp ở trấn Bạch Sơn chính là cô." Đến mức còn lấy hắn ra so đo thiệt hơn với một gã "thôn phu tầm thường". Chuyện này từ đầu đến cuối tất cả là sự trùng hợp. Úc Khanh không phải cố ý tiếp cận mà là thật sự không biết thân phận của hắn. Nghĩ lại, bức thư ân đoạn nghĩa tuyệt kia chắc cũng do Kiến Ninh vương ép nàng viết. Với cái gan còn nhỏ hơn cả đầu kim kia của nàng thì nào dám dở trò trên đầu đương kim Thái tử! Thế nhưng nhớ đến dáng vẻ che che giấu giấu của nàng, Tạ Lâm Uyên lại thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.