Đêm đó, nàng lên cơn sốt cao.
Trong cơn mê man, dường như có ai đó bế nàng lên giường, bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán nàng, lẩm bẩm điều gì rồi rời đi. Úc Khanh lưu luyến cái cảm giác mát lạnh ấy, thì thào gọi người ấy đừng đi.
Lúc mơ màng, hình như nghe thấy tiếng Lưu đại phu tức giận quát mắng: "Cô nương nhà cậu thật lợi hại, dây thừng lún cả vào thịt cũng kéo cậu đến đây! Trời tuyết thế này đi lâu như vậy, chết vì kiệt sức nghe bao giờ chưa? Xíu chút nữa là tay chân đông cứng rụng hết, cậu nhìn nàng ấy xem..."
Úc Khanh cố gắng nói gì đó, nhưng miệng chỉ phát ra tiếng rên mơ hồ.
Đêm ấy, nàng mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái. Mơ thấy mình thực ra đã chết trong bão tuyết, sáng sớm lính gác trong trấn phát hiện thi thể nàng và Lâm Uyên ôm chặt nhau, không ai tách được họ ra. Bản thân nàng lúc ấy chỉ là một linh hồn đứng bên cạnh rơi lệ.
Nàng lại mơ thấy mắt và chân của Lâm Uyên đều đã lành, nói muốn đưa nàng về nhà. Nhưng họ đi mãi, đi qua biết bao thị trấn, vẫn chẳng thể đến được Giang Đô.
Cuối cùng nàng mơ thấy mình đã về nhà, vừa mở mắt ra đã thấy thầy giáo còn đang giảng bài trên bục. Phòng học buổi chiều oi bức, phấn viết trên bảng kêu két két, bạn cùng bàn gật gù buồn ngủ, thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ như có một đôi tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, rồi bón nàng uống thứ nước đắng nghét. Úc Khanh không muốn uống, người kia lại bóp cằm ép nàng, dùng giọng thiếu kiên nhẫn dỗ dành.
Úc Khanh giận lắm, muốn mở mắt nhìn xem là ai, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Tuyết rơi liền hai ngày trời, một nửa cửa nhà đều bị tuyết lấp kín. Ngoài trấn Bạch Sơn còn xảy ra thiên tai vì tuyết, người ta kháo nhau rằng chưa từng thấy tuyết rơi lớn đến thế, chắc hẳn là điềm trời giáng xuống.
Tuyết ở trấn Bạch Sơn vẫn coi là ít, người người tất bật xúc tuyết dọn băng, thêm hai ba hôm nữa tuyết mới dần tan được chút ít.
Khi Úc Khanh tỉnh lại, chỉ thấy tay chân mỏi nhừ, mềm oặt như chẳng phải thân thể mình. Trong căn phòng lạ lẫm không một bóng người, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái tủ cũ, một bàn một ghế. Giường được sưởi ấm nhờ tường nhiệt, trong không khí lơ lửng mùi thuốc nhàn nhạt.
Nàng gọi khẽ: "Có ai không?" Sau đó mới phát hiện cổ họng khô khốc, chỉ phát ra được tiếng rất nhỏ.
Ngồi dậy xoa xoa mặt, nàng dần tỉnh táo hơn, thậm chí có cảm giác như vừa sống lại một lần nữa.
Cũng không rõ đã ngủ bao lâu, chẳng biết tình hình của Lâm Uyên ra sao rồi.
Nàng mặc áo bông, mở cửa phòng.
Tuyết tan phản chiếu ánh sáng chói loá tức khắc đập vào mắt nàng.
Úc Khanh nheo mắt nhìn ra, trong sân có một cái cây, cành lá khẳng khiu cúi rủ, trên ngọn chụm một tầng tuyết dày. Một thiếu niên đứng tựa vào thân cây thô ráp, tuyết vụn rơi lả tả trong gió đông, lấm tấm vương trên vạt áo hắn. Hắn đứng yên lặng, mắt nhắm hờ, gò má trắng như ngọc. Dung nhan cùng khung cảnh cây tuyết đan xen đúng là có thể gọi là phong lưu tuấn nhã, khiến người ta nhìn mà tự thẹn không bằng.
Nghe tiếng cửa mở, hắn ngừng lại, quay đầu về phía nàng.
Úc Khanh không đọc nhiều sách, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân có thể cùng một lang quân như Lâm Uyên nắm tay đi tiếp, trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa ngập tràn hân hoan.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, chẳng cách nào khống chế bước chân chạy đến bên hắn với nụ cười rạng rỡ: "Lâm Uyên!"
"Vào nhà trước đã." Lâm Uyên nhíu mày, nhìn về phía nàng đang đứng: "Sao vừa tỉnh đã ra ngoài hứng gió?"
"Thiếp mặc áo bông rồi, không lạnh mà."
Úc Khanh chậm lại, giẫm lên nền tuyết kêu sột soạt bước đến trước mặt hắn, hắng giọng hỏi: "Thiếp đã ngủ bao lâu rồi?"
"Bảy ngày."
Nàng giật mình kinh ngạc, không ngờ bản thân lại ngủ lâu đến thế. Chẳng trách lúc mới dậy thấy choáng váng, chân tay vô lực.
"Còn chàng thì sao? Chàng tỉnh khi nào? Cảm thấy thế nào rồi? Lưu đại phu có nói gì về tình trạng của chàng không?..."
Hàng loạt câu hỏi được tuôn ra không ngừng, Lâm Uyên mỉm cười đợi nàng hỏi xong.
Hắn đứng rất gần nàng, khẽ cúi đầu.
Trong đôi mắt đen nhánh ấy trọn vẹn bóng hình nàng, chỉ có nàng.
Ánh nhìn ấy quấn chặt lấy Úc Khanh, tựa như dây leo xuân quấn chặt cành cây. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức nàng có thể thấp thoáng cảm nhận được hương thơm trên người hắn dần dần bao phủ lấy mình. Bị nhìn đến mức tai nóng ran, nàng đưa tay lau mặt, hỏi: "Chàng nhìn thiếp chằm chằm, mặt thiếp có dính gì sao?"
Nàng khựng lại, ánh nhìn của Lâm Uyên quá nồng nhiệt khiến nàng nhất thời quên mất hắn không nhìn thấy.
"Thiếp... thiếp không cố ý, chàng đừng nghĩ..."
Lời còn chưa nói hết đã trở nên lắng xuống bởi một bàn tay khẽ chạm lên gò má.
Cằm khẽ bị nâng lên. Hắn đang nâng cằm nàng, đầu ngón tay với vết chai mỏng chầm chậm mơn trớn từng đường nét.
Từ đầu mày cong như trăng non đến cánh môi mềm mại. Lông mi run run như bướm chập chờn vỗ cánh trong lòng bàn tay hắn.
Những nơi bị chạm qua để lại cảm giác ngưa ngứa khó nhịn, nhanh chóng hóa thành dòng nhiệt nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể.
Úc Khanh bất giác nín thở, ý thức như bị sự chạm vào ấy khuấy đảo mà trở nên mơ hồ.
Nàng nghe tiếng cười khẽ của Lâm Uyên vang bên tai: "Không thấy."
Úc Khanh xấu hổ đến rối tinh rối mù, tay chân chẳng biết đặt đâu. Nàng không dám nhìn Lâm Uyên, chỉ biết lúng túng dán mắt vào lớp áo lam nhiều tầng nơi ngực hắn.
Chợt nhớ đến hàng lông mày bị mình cạo lệch, nàng vội nắm lấy cổ tay hắn, lắp bắp nói: "Thật ra mày thiếp hơi thưa, da cũng có vết, tóc thì rối, mặt lại gầy chẳng có thịt, mũi mà cao thêm chút thì tốt, khóe môi mà cong hơn chút thì càng hay..."
Lần đầu tiên nghe nữ tử tự nhận xét bản thân như vậy, Lâm Uyên bật cười không ngừng, mấy lọn tóc bên mai cũng rung rinh theo tiếng cười.
Thấy hắn chẳng để tâm, Úc Khanh càng nghiêm túc: "Đừng cười nữa, thiếp nói toàn là thật đấy!"
Gió đông chợt lặng, Tạ Lâm Uyên trầm mặc một lúc. Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, hắn chợt nói: "Khanh Khanh đừng tự ti, nàng rất đẹp."
Lời này nếu xuất phát từ miệng người trong lòng, ai nghe cũng sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất trốn. Úc Khanh cũng vậy. Nàng cắn môi dưới, trong lồng ngực như có dòng mật đặc sánh chẳng tan. Rõ ràng đang là mùa đông, vậy mà tựa như vạn hoa ngàn cỏ chợt sinh sôi trên cây trên tuyết, sắc xuân trong khoảnh khắc ấy tựa hồ bao phủ lấy nàng và Lâm Uyên.
Úc Khanh cúi đầu, khe khẽ gọi như thể sợ bị người nghe thấy: "Uyên lang."
Nàng nghe các cô nương trong xưởng dệt thường gọi phu quân của mình như vậy, lấy chữ cuối tên thêm chữ "lang", nghe thân mật lại ấm áp. Nàng cũng từng muốn đổi cách xưng hô với Lâm Uyên, không muốn gọi đầy đủ họ tên như thế, nghe xa cách quá. Nhưng Lâm Uyên vẫn luôn gọi nàng là "Úc nương tử","Úc Khanh" khiến nàng ngại không dám đổi trước.
Tạ Lâm Uyên khựng lại, yết hầu khẽ động, thản nhiên nói: "Vừa nãy nàng nói gì?"
Úc Khanh cao giọng lên một chút, lắp bắp đáp: "Uyên... lang."
Lâm Uyên nhướng mày, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ta không nghe rõ, có thể gọi lại lần nữa không?"
Úc Khanh lập tức bực bội xấu hổ, biết hắn đang trêu chọc mình, tức tối định đẩy một cái song lại ngại vết thương của hắn, đành nghiến răng xoay người đập tay mạnh vào thân cây: "Chàng cố ý!"
Úc Khanh đau tay, Lâm Uyên liền đưa tay ôm lấy tay nàng, hai người cùng bật cười.
Một cái đẩy khiến tuyết đọng trên cành rơi lả tả xuống, tựa như dải ngân hà từ trời đổ xuống nhân gian, đến khi đầu bạc răng long vẫn bên nhau.