Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

5.0

Tác giả: Bách Niên Cô Xuân

Giới thiệu:

Úc Khanh xuyên thành ánh trăng sáng của nam chính tiểu thuyết lâm ly bi đát. Lúc rơi vào đường cùng, có người đưa nàng ba quan tiền rồi bảo nàng thành thân với một nam nhân vừa tàn phế vừa mù mắt. Nam nhân ấy tên là Lâm Uyên, có dung mạo tuyệt đẹp, không cần mở miệng cũng toát ra khí chất vương tôn. Trong nguyên tác hình như chẳng có nhân vật này. Ban đầu Úc Khanh nghĩ chỉ là lấy tiền giúp một tay, bèn nhận lời. Nhưng trong quãng ngày khốn khó bên nhau, Úc Khanh và hắn cùng động lòng và hai người thề nguyện trọn đời bên nhau. Về sau nàng bất cẩn bị nam chính bắt đi, dẫu trải qua bao nhiêu khổ cực nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ Lâm Uyên đang chờ mình. Thế nhưng đến ngày thực sự trở về, Lâm Uyên lại biến mất. Úc Khanh tìm mãi không thấy mới hay mình bị hắn lừa. Những lời hứa chỉ có ánh nến nơi căn phòng cũ làm chứng, hóa ra chỉ là lời dối trá của một công tử nhà quyền quý. Nàng không còn vướng bận, yên ổn sống cuộc sống nhỏ của mình. – Tạ Lâm Uyên đăng cơ rồi thì căm hận những tháng ngày mù lòa tàn tật, hạ lệnh sử quan xóa sạch mọi dấu vết về hắn tại ngôi làng nhỏ ấy, như thể che đậy một nỗi ô nhục. Mãi đến khi hắn nghe tin Úc Khanh thành thân. Toàn bộ ngự lâm quân đều biết hôm ấy bệ hạ bỗng hạ chỉ xuất cung, ngự giá thẳng đến ngôi làng nhỏ kia. Hắn dừng ngựa trước sân viện đổ nát cháy đen, mắt đỏ đậm như máu, sát khí bừng bừng xông vào đống đổ nát mà chỉ tìm được một mảnh khăn đỏ cháy sém. Nghe nói đêm tân hôn ấy, hai vợ chồng cùng chết trong biển lửa. Từ đó Tạ Lâm Uyên hận Úc Khanh đến thấu xương, lệnh tăng nhân đạo sĩ lên trời xuống đất tìm hồn nàng để đem về băm vằm thành nghìn mảnh mới hả được cơn giận trong lòng. Thế nhưng suốt năm năm chẳng thu được gì, cuối cùng hắn như tro tàn gỗ mục, vạn ý niệm đều mất. Về sau tại buổi yến tiệc Nguyên Tiêu trong cung, đèn cá múa rồng, mọi người vây quanh đôi vợ chồng tân khoa trạng nguyên mà không ngớt lời khen ngợi trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi. Vị thiên tử xưa nay vẫn luôn ngồi một mình sau bình phong bạch ngọc lại bất ngờ bước ra, giữa hàng hàng quỳ bái của chư vị công hầu, hắn nâng gương mặt rưng rưng sợ hãi của trạng nguyên phu nhân lên. Hắn mím chặt môi, bình tĩnh nhìn nàng, cảm xúc nơi đáy mắt gần như mất kiểm soát, chẳng ai thấy được sự điên cuồng khi tìm lại thứ đã mất kia. Úc Khanh nước mắt lưng tròng, môi đỏ run run, không thành tiếng mà cầu xin: "Đừng ở đây..." Mặc kệ sắc mặt trắng bệch của trạng nguyên lang bên cạnh, thiên tử bế ngang nàng lên, nghiêng người ghé sát, khẽ cười bên tai nàng: “Phu nhân cùng trẫm xưa kia từng có tình ý, sao lại phải hành đại lễ như thế?" --- 1. Phu quân tái giá của nữ chính là nữ giả nam, hai người kết hôn giả để tránh họa, về sau nam chính đoạt thê. 2. Xuyên sách chỉ là bối cảnh, không dính dáng nhiều đến cốt truyện nguyên tác phức tạp, triều đại hư cấu không có nguyên mẫu, tất cả vì tuyến tình cảm nam nữ chính. 3.Tính cách nam chính âm trầm điên cuồng! Hắn là quân vương phong kiến cổ đại, không phải người hiện đại, xin đừng dùng chuẩn mực đạo đức hiện đại để đòi hỏi hắn, ai muốn đọc nam chính đạo đức hoàn hảo xin đừng nhấn đọc truyện này!

Danh sách chương

Chương 1: Quản sự bắt nạt
Chương 2: Hoa tịch
Chương 3: Hồi tưởng
Chương 4: Tờ giấy thông hành
Chương 5: Nguyên tác
Chương 6: Chu Diệp
Chương 7: Giận đùng đùng
Chương 8: Khóc mừng
Chương 9: Bộ mặt thật
Chương 10: Nàng không được nuốt lời
Chương 11: Bệnh nặng
Chương 12: Chúng ta cùng tới kinh đô
Chương 13: Chữa bệnh
Chương 14: Nàng rất đẹp
Chương 15: Tính toán tương lai
Chương 16: Chuyện của chàng, việc gì thiếp cũng nguyện làm
Chương 17: Nghe kể chuyện
Chương 18: Bị bắt
Chương 19: Rời đi
Chương 20: Nữ vũ cơ ấy tên là Úc Khanh
Chương 21: Trở về phủ Kiến Ninh vương
Chương 22: Sao có thể sánh bằng bổn vương
Chương 23: Dịch Thính Tuyết
Chương 24: Viết thư
Chương 25: Thư
Chương 26: Có biến
Chương 27: Phu nhân được sủng ái nhất
Chương 28: Đốt
Chương 29: Ta có một việc xin Chu lang quân giúp đỡ!
Chương 30: Bỏ trốn
Chương 31: Bị bắt lại
Chương 32: Ta giận lúc nào
Chương 33: Đều là kẻ điên
Chương 34: Rời đi
Chương 35: Thái tử đã giết kẻ mà nàng ấy hận nhất
Chương 36: Đập phá đồ
Chương 37: Nhà họ Lý phải làm Hoàng hậu
Chương 38: Tâm sự
Chương 39: Muốn đến Giang Đô một chuyến
Chương 40: Hoàng huynh động lòng với nàng rồi à?
Chương 41: Hiểu lầm
Chương 42: Mật báo
Chương 43: Tới Giang Đô
Chương 44: Tìm đến nhà họ Lâm
Chương 45: Vỡ mộng
Chương 46: Khóc
Chương 47: Kiến Ninh vương chạy trốn
Chương 48: Lên kế hoạch
Chương 49: Bàn chuyện lấy chồng
Chương 50: Tâm trí rối bời
Chương 51: Giả chết
Chương 52: Ý định lập Hậu
Chương 53: Đốt thư
Chương 54: Biết tin
Chương 55: Phủ Quốc công chắc cũng sẽ có một vị nương nương
Chương 56: Rời cung
Chương 57: Tới căn nhà nhỏ
Chương 58: Mượn mặt vẽ tranh
Chương 59: Nối dây tơ hồng
Chương 60: Tới kinh đô
Chương 61: Hoàng đế tên gì?
Chương 62: Tìm được việc
Chương 63: Bệ hạ bị điên
Chương 64: Bị bắt
Chương 65: Đỗ đạt
Chương 66: Ban kiếm
Chương 67: Giải cứu
Chương 68: Tạ ơn
Chương 69: Cổ trùng Nam Kha
Chương 70: Rình xem mặt bệ hạ
Chương 71: Bức họa Quan Âm
Chương 72: Tạ Lâm Uyên là Lâm Uyên
Chương 73: Nàng là ai
Chương 74: Người mù là muội
Chương 75: Trẫm có bệnh gì?
Chương 76: Đó là Úc nương tử
Chương 77: Mời dự tiệc
Chương 78: Bước ra khỏi bình phong
Chương 79: Phu nhân cùng trẫm xưa kia từng có tình ý
Chương 80: Thẩm vấn
Chương 81: Chưa từng quen biết
Chương 82: Úc nương tử
Chương 83: Hắn đã từng điên như vậy chưa?
Chương 84: Muốn về nhà
Chương 85: Bỏ trốn
Chương 86: Ban đèn
Chương 87: Ra tay đi
Chương 88: Mắt nhìn người của nàng quá kém
Chương 89: Bị bắt về
Chương 90: Ngủ chung
Chương 91: Điện Thừa Hương
Chương 92: Sự im lặng
Chương 93: Muốn gặp Tiết lang
Chương 94: Đã sớm biết
Chương 95: Đừng tưởng trẫm không dám giết nàng
Chương 96: Hôn
Chương 97: Tua kiếm đứt
Chương 98: Cho ra ngoài
Chương 99: Hỏi thăm Tiết lang
Chương 100: Lời khuyên
Chương 101: Biếm làm thị tỳ
Chương 102: Mục Phóng Vân
Chương 103: Đồ điên
Chương 104: Lộ tẩy
Chương 105: Dựa vào đâu mà không hận trẫm
Chương 106: Theo trở về
Chương 107: Ôm về
Chương 108: Ngủ chung
Chương 109: Khẻ tay
Chương 110: Bình Ân hầu vào ngục
Chương 111: Bắt chim
Chương 112: Huýt sáo bắt chim
Chương 113: Lại hôn
Chương 114: Gặp Thái hậu
Chương 115: Hứa
Chương 116: Hỏi rõ quan hệ
Chương 117: Tái phát bệnh mắt
Chương 118: Phát bệnh
Chương 119: Giúp hắn bình tĩnh
Chương 120: Bực bội
Chương 121: Tại ta hại muội
Chương 122: Nghe được
Chương 123: Gây sự
Chương 124: Rượu đào
Chương 125: Cãi nhau
Chương 126: Trèo lên mái điện
Chương 127: Không buông tha nhau
Chương 128: Bị xích lại
Chương 129: Đến gặp Thái hậu
Chương 130: Không được phép tin ai
Chương 131: Nàng là của ta
Chương 132: Đã ngủ với nhau
Chương 133: Có quan trọng không
Chương 134: Là ai kiểm soát ai
Chương 135: Rời tiệc để gặp nàng
Chương 136: Bàn chính sự
Chương 137: Thất hứa
Chương 138: Cãi nhau với Thái hậu
Chương 139: Bắt nạt bên hồ Bắc Hải
Chương 140: Nàng đang vượt khỏi tầm kiểm soát
Chương 141: Nữ quan
Chương 142: Ban phẩm vị
Chương 143: Đã quá muộn
Chương 144: Đè nàng ở điện Nghị Chính
Chương 145: Thử hắn
Chương 146: Mời đến chỗ đế hậu
Chương 147: Quay lại
Chương 148: Lệnh Hoàng hậu đi
Chương 149: Hạ thuốc mê
Chương 150: Rời đi
Chương 151: Nhớ lại chuyện xưa
Chương 152: Nguyên do bệ hạ nổi giận vào hôm tân hôn
Chương 153: Tỉnh lại
Chương 154: Nàng đã kiểm soát được trẫm
Chương 155: Gặp lại Mục Phóng Vân
Chương 156
Chương 157: Nhớ lại
Chương 158: Tin tức về Úc Khanh
Chương 159: Tới gặp bệ hạ
Chương 160: Lộ thân phận
Chương 161: Sống sót
Chương 162: Chia tay nhau
Chương 163: Danh sách người mất tích
Chương 164: Tống tướng quân
Chương 165: Cấm quân chi viện
Chương 166: Ai thích thì tự đi mà sinh
Chương 167: Không muốn trở về
Chương 168: Hôn
Chương 169: Đối đầu
Chương 170: Trèo cửa sổ
Chương 171: Trèo cửa sổ vào phòng nàng
Chương 172: Ngủ chung trên giường
Chương 173: Xem nàng là người duy nhất
Chương 174: Ngài thấy mình có hèn hạ không
Chương 175: Bỏ đi
Chương 176: Muốn rời đi
Chương 177: Tái phát bệnh
Chương 178: Không hợp với con
Chương 179: Cô nghĩ Vân nhi là người thế nào
Chương 180: Rơi xuống nước
Chương 181: Cha cưới nàng ấy
Chương 182: Biết tin nàng thành thân
Chương 183: Ngã trẹo chân
Chương 184: Gặp Mục phu nhân
Chương 185: Chỉ có ngài yêu thần
Chương 186: Tin tưởng
Chương 187: Mất lý trí
Chương 188: Viết thư
Chương 189: Có nên chấp nhận Tạ Lâm Uyên không
Chương 190: Quá khứ
Chương 191: Câu chuyện năm xưa
Chương 192: Ra tiền tuyến
Chương 193: Lại lẻn vào phòng
Chương 194: Không được nhún nhường
Chương 195: Khế ước làm thiếp
Chương 196: Triệu nương tử
Chương 197: Âm mưu
Chương 198: Thư cầu cứu
Chương 199: Tự mình đa tình
Chương 200: Kể chuyện Tả thừa tướng đã làm
Chương 201: Hỏi về quá khứ
Chương 202: Đuổi theo
Chương 203: Cầu xin
Chương 204: Tới quân doanh
Chương 205: Bỏ trốn
Chương 206: Bị bắt về
Chương 207: Đổ vỡ
Chương 208: Kết thúc
Chương 209: Bỏ chạy
Chương 210: Trở lại lều
Chương 211: Thay da đổi thịt
Chương 212: Trẫm đến muộn
Chương 213: Bình tĩnh
Chương 214: Đưa về trại cấm quân
Chương 215: Y phục
Chương 216: Khuyên nhủ
Chương 217: Giặt đồ
Chương 218: Người phủ nhà họ Mục đến
Chương 219: Suy tính tương lai
Chương 220: Chải tóc
Chương 221: Nhặt đá
Chương 222: Nếu như
Chương 223: Cười
Chương 224: Dự định
Chương 225: Trẫm sai rồi
Chương 226: Gặp lại Dịch Thính Tuyết
Chương 227: Sắp rời đi
Chương 228: Hôn
Chương 229: Hôn mười lần
Chương 230: Liêm sỉ
Chương 231: Hẹn kiếp sau
Chương 232: Rời đi
Chương 233: Cuộc sống ở Lộ Châu
Chương 234: Bệnh nặng không dậy nổi
Chương 235: Giải quyết nhà họ Bùi
Chương 236: Cấp báo đã đến
Chương 237: Thèm khát da thịt
Chương 238: Ai là vợ chồng với ngài
Chương 239: Không chịu đi
Chương 240: Đâm
Chương 241: Rời đi
Chương 242: Gặp nhau ở phủ Hầu
Chương 243: Dây dưa không dứt
Chương 244: Ghen
Chương 245: Cục Thượng Y
Chương 246: Trả hết búp bê
Chương 247: Gặp lại Mục Phóng Vân
Chương 248: Đi tìm gặp Tạ Lâm Uyên
Chương 249: Ám sát
Chương 250: Nàng là cái thá gì
Chương 251: Tính toán sau này
Chương 252: Bệ hạ băng hà
Chương 253: Phải quay về nhìn tận mắt
Chương 254: Có tin bệ hạ băng hà không
Chương 255: Xin gặp
Chương 256: Gặp được rồi
Chương 257: Giấc mơ
Chương 258: Hôn
Chương 259: Không phải mơ
Chương 260: Tỉnh lại
Chương 261: Kéo lên giường
Chương 262: Nàng nguyện ý gả cho trẫm không
Chương 263: Làm sao để đồng ý thành thân
Chương 264: Gặp Dịch Thính Tuyết
Chương 265: Chàng là của ta
Chương 266: Vết sẹo
Chương 267: Thân mật
Chương 268: Thấy sắc nảy lòng tham
Chương 269: Nhập vai làm Hoàng đế
Chương 270: Đồng ý
Chương 271: Thành thân

Truyện liên quan