Chương 13: Chữa bệnh

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Con đường này như thể không có điểm dừng, ngay cả một trượng phía trước cũng chẳng nhìn thấy, tuyết dần dần ngập đến tận eo. Úc Khanh không rõ đã đi bao lâu, thậm chí còn nghi ngờ bản thân vốn đã ngất lịm giữa đất trời trắng xóa này, tất cả chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi. Nhưng nàng vẫn không dám dừng lại, sợ rằng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ngã quỵ không gượng dậy nổi. Cho đến khi nàng thấy được bức tường thấp ở đầu trấn. Quan binh trẻ tuổi canh gác ở cổng trấn đang tựa vào mái hiên ngủ gật, từ xa trông thấy Úc Khanh kéo theo một chiếc xe lăn khiến y sợ đến mức làm rơi cả giáo, cứ tưởng mình gặp ma. May mà Úc Khanh có nhan sắc nổi bật, lại thường ra vào trấn Bạch Sơn nên mọi người ai cũng quen mặt nàng, đều đổ ra giúp đỡ gõ cửa y quán. Úc Khanh không ngừng cảm ơn. Mấy tên lính gác chỉ xua tay, lúc rời đi liếc thấy Tạ Lâm Uyên còn không kìm được lầm bầm: "Tiếc cho Úc nương tử đẹp thế mà lại gả cho một tên què." Tiền sảnh của y quán là tiệm thuốc, sau tấm rèm là một chiếc giường nhỏ. Lưu đại phu ngồi trên ghế bên cạnh giường, nhắm mắt bắt mạch và kiểm tra thương thế của Tạ Lâm Uyên, sau cùng liếc qua bàn tay của Úc Khanh, nghe nàng kể lại đầu đuôi sự việc rồi lặng lẽ gọi đồng tử nấu nước nóng. Có vẻ như các đại phu lớn tuổi đều chẳng thích nói nhiều. Úc Khanh lo lắng hỏi: "Lưu đại phu, chàng ấy sao rồi? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả, ngài nhất định phải cứu chàng." Lưu đại phu chau mày, hồi lâu không nói tiếng nào. Úc Khanh sợ quấy rầy ông, lại sợ ông sẽ nói ra điều gì đáng sợ. Đứng cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích, cho đến khi tiểu đồng kéo áo nàng nhắc nhở: "Úc nương tử, tay cô nứt cả rồi, cánh tay đầy máu kìa, để con bôi thuốc cho." Nước mắt Úc Khanh lã chã rơi xuống, đứng yên bất động, đẫm lệ nhìn Lưu đại phu. Thấy nàng cứng đầu như vậy, Lưu đại phu thở dài, giọng già nua vang lên: "Lão phu có thể chữa, nhưng hắn có sống được hay không còn phải xem bản thân hắn. Cô đi cầm máu trước đi, kẻo chưa đợi được lang quân tỉnh lại thì chính bản thân đã ngất xỉu rồi." Úc Khanh khi ấy mới chịu bước đi, vừa đi vừa ngoái lại ba lần. Vừa băng bó xong tay, nàng lập tức quay lại, thấy Lưu đại phu đang chuẩn bị châm cứu cho Tạ Lâm Uyên, bảo nàng cởi áo ngoài của hắn. "Chàng ấy trở về từ khi nào?" Lưu đại phu vừa châm kim vừa hỏi. "Dạ?" Úc Khanh chưa hiểu: "Từ đâu trở về ạ?" "Còn từ đâu nữa, quân doanh chứ đâu." Lưu đại phu ngẩng đầu, chậm rãi đáp: "Lang quân này của cô trông như thư sinh chứ thực ra gân cốt cứng cáp, chắc chắn là kẻ thường ngày luyện cưỡi ngựa bắn cung. Cô xem những vết thương cũ trên lưng hắn kìa, lão phu năm xưa theo quân hành y đã thấy nhiều rồi." Úc Khanh sững sờ: "Lang quân nhà tôi chỉ gặp phải thổ phỉ. Năm ngoái còn mời lệnh lang đến khám, nói đều là vết thương ngoài da, chỉ có chân là không khỏi." Lưu đại phu liếc nhìn lớp chai mỏng trên bàn tay phải của Tạ Lâm Uyên, hừ nhẹ một tiếng: "Nó mới hành y được mấy năm, biết cái gì." Úc Khanh không nói thêm, kiểu chủ đề cha hay con lợi hại hơn này mãi mãi chẳng phân thắng bại. Năm nay con trai của Lưu đại phu cũng theo quân, trấn trên chỉ còn lại một mình ông nên ông nói gì cũng đúng. Châm cứu xong, Lưu đại phu rút ra một con dao sắc bén, rạch vết thương ở chân của Tạ Lâm Uyên để rút máu độc. Vết thương cũ lại thêm thương tích mới, Úc Khanh cảm giác như chính chân mình cũng đau theo. Lưu đại phu thấy nàng đứng bên cạnh mặt mày nhăn nhó thì đuổi đi nấu thuốc cùng tiểu đồng. Xử lý xong vết thương lại bón thuốc, vất vả mãi đến tận chiều. Tạ Lâm Uyên nằm trên giường nhỏ, mặt trắng như ngọc, hàng mi dài khẽ rủ tạo thành bóng mờ dưới mắt, khẽ rung theo nhịp thở yếu ớt. Úc Khanh đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm lên mi mắt hắn. Dung mạo khí chất của hắn, trời sinh đã khiến người ta nghĩ hắn là bậc anh hùng xuất chúng, sao có thể lặng lẽ mai một nơi thôn dã vô danh thế này. Tác giả nguyên tác thật quá bất công, sao lại gán vai nam chính cho một kẻ giả dối máu lạnh như Kiến Ninh vương? Úc Khanh bất bình nghĩ nếu ngoài câu chuyện còn có một câu chuyện khác, vậy thì Lâm Uyên nhất định phải công thành danh toại. Nàng cũng phải thoát khỏi xiềng xích của Kiến Ninh vương rồi cùng Lâm Uyên mãi mãi bên nhau. Trời dần tối, Úc Khanh ngồi trên chiếc ghế thấp, chẳng biết từ lúc nào đã gục đầu bên giường ngủ thiếp đi.