Chương 12: Chúng ta cùng tới kinh đô

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Tạ Lâm Uyên gượng sức ngồi dậy, giữa trời gió tuyết ôm chặt lấy Úc Khanh. Cảm nhận nàng cũng ôm lại chặt như vậy, trong lòng hắn mới được an ủi đôi chút. Đi được nửa đường, gió đột nhiên đổi hướng, rít lên thốc thẳng vào người. Bông tuyết lớn như bàn tay táp thẳng vào mặt. Bước chân con lừa càng lúc càng chậm, cuối cùng không chịu nổi nữa mà quay đầu lại. Úc Khanh nhảy xuống xe, kéo dây cương lôi nó trở lại. Con lừa đi được vài bước rồi lại quay đầu, cuối cùng nhất định không chịu tiến lên. Nàng kéo mấy lần, cánh tay tê dại, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, hơi thở trắng xóa che mờ cả tầm nhìn. Cuối cùng mặc cho nàng kéo thế nào, con lừa cũng không chịu nhúc nhích nửa bước, cứ đứng im tại chỗ. Tuyết lớn đến mức ngay cả súc vật cũng không đi nổi, huống gì là con người. Bốn phía đều là tuyết, thậm chí chẳng thể phân biệt được mình đang ở đâu. Úc Khanh gọi mãi, nhưng chẳng có ai đáp lời. Trời đất mịt mù bị gió tuyết lấp đầy, nàng thấy cô độc đến đáng sợ, trong lòng bắt đầu ngờ vực không biết liệu có tới được trấn hay không, hay là họ đã đi nhầm đường mãi mãi cũng chẳng thể quay về. Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua trong đầu, Úc Khanh lắc mạnh gạt bỏ ý nghĩa khiến người khó chịu đó, quay người tháo dây buộc xe lăn. Trên xe bỗng vang lên tiếng nói yếu ớt của Tạ Lâm Uyên: "Nàng định bỏ lại ta phải không?" Ngón tay cứng đờ của Úc Khanh khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn không thể tin nổi, một cơn giận bốc lên từ ngực: "Chàng đang nói nhăng cuội gì vậy!" Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió rít gào. Úc Khanh chột dạ, vội vã áp tai kiểm tra hơi thở của Lâm Uyên. Rõ ràng hắn đã gần kiệt sức, mặc cho nàng đã đắp lên người hắn hết tất cả áo ấm trong nhà vẫn không thể ngăn được thân thể lạnh dần đi. Nàng không hiểu, hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, mọi chuyện đều đang dần khởi sắc, thậm chí vết thương ở chân cũng có chuyển biến tốt. Sao chỉ sau một đêm lại thành ra thế này? "Lâm Uyên, Lâm Uyên... chàng đừng ngủ, đừng ngủ mà." Úc Khanh nắm chặt tay hắn, gọi mãi không ngừng: "Chàng tỉnh lại đi, cố thêm chút nữa thôi." Trời đất mênh mông, tuyết rơi đầy trời, Tạ Lâm Uyên ngẩn ngơ nhìn về phía trước, mặc cho lông mày và hàng mi kết thành băng tuyết che lấp mỏi mệt trong đáy mắt. Hắn đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, như thể ý thức đã mơ hồ, lại như hết sức tỉnh táo. Quá khứ từng chút từng chút hiện lên trong đầu hắn, những chấp niệm không cam tâm trong lòng cũng chỉ đành chôn vùi theo tuyết rơi. Hắn từng nghĩ ra nhiều cách chết, kiểu chết lặng lẽ thế này e là buồn cười nhất. Có lẽ con người khi sắp chết luôn sinh ra chút lòng trắc ẩn đáng thương. Đôi mắt đen như hắc diệu thạch chậm rãi nhìn về phía Úc Khanh, Tạ Lâm Uyên khẽ nói: "Về đi, đừng để ta liên lụy nàng mà chết ở đây." Nước mắt Úc Khanh lập tức trào ra. Nàng trừng mắt nhìn hắn, hung hăng tháo dây buộc vào cánh tay mình, sau đó bất ngờ kéo mạnh về phía trước. Xe lăn phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, để lại hai vệt bánh xe sâu trong tuyết, hướng về phía trấn. Gió lạnh buốt cứa từng nhát trên mặt nàng, Úc Khanh vẫn không ngừng bước, đầu gối chôn trong tuyết lạnh đến tê dại, dây thừng dần siết vào da thịt ở lòng bàn tay. Giọng của Tạ Lâm Uyên yếu ớt đến mức không thể nghe thấy, truyền đến từ sau lưng: "Sau khi ta chết, nàng hãy ném xác ta vào núi. Nếu có người đến tìm nàng gây rối, nàng cứ nói... ta đã vào núi rồi. Họ tìm thấy xác sẽ không làm khó nàng." Úc Khanh lau nước mắt một cái thật mạnh, nói: "Chàng nói gì cũng vô ích, năm đó thiếp có thể cõng chàng xuống núi thì bây giờ cũng có thể đưa chàng đến y quán. Thiếp đã nói rồi, thiếp cũng sẽ bảo vệ chàng. Tuy thiếp không lợi hại gì, gặp chuyện hay hoảng loạn, nhưng chuyện đã hứa thì nhất định làm được chưa từng nuốt lời." Tạ Lâm Uyên im lặng chốc lát, yết hầu khẽ động, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Hắn đã cho nàng cơ hội rồi. Úc Khanh vẫn lẩm bẩm không ngừng: "Giờ đầu óc chàng không tỉnh táo, nói mấy lời khiến thiếp không vui, thiếp không chấp với chàng. Nhưng sau này chàng phải xin lỗi thiếp, rồi chúng ta sẽ..." Nàng chăm chú nhìn phía trước, trong lòng chỉ còn lại một niềm tin duy nhất. Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Uyên lại mở miệng: "Chúng ta cùng tới kinh đô." Úc Khanh bật cười trong nước mắt: "Ừ, chúng ta đi Giang Đô." Có lẽ là tiếng tim đập trong ngực quá mãnh liệt, cũng có thể là gió tuyết trên trời quá dữ dội nên nàng đã không nghe ra một chữ khác biệt kia.