Xe ngựa rong ruổi hơn một tháng trời mới tới được trấn Bạch Sơn.
Lúc ấy, Lưu đại phu đang khám bệnh cho một người, vừa ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa, đến cả tay đang bắt mạch cũng dừng lại.
Không biết là do ánh xuân quá đỗi tươi đẹp hay mắt ông đã lòa, mà sao cô nương xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm đứng ngoài kia lại giống hệt Úc Khanh thế kia?
Mãi đến khi Úc Khanh lên tiếng gọi, Lưu đại phu mới nhờ giọng nói ấy mà dám chắc đúng là Úc Khanh rồi!
Ông vội gọi dược đồng dìu bệnh nhân lui ra, tiếp đó bước tới ân cần hỏi thăm.
Úc Khanh gặp lại người quen xưa cũng không kìm được xúc động. Tay nàng khẽ chạm vào cây trâm gỗ hoa đào cài trên tóc, đôi mắt rực sáng: "Lưu đại phu, Uyên lang đâu? Chàng ấy vẫn ở chỗ ông chứ?"
Lưu đại phu ngờ vực: "Chẳng phải cậu ấy nói sẽ đến thành Tùy Châu gặp con sao?"
Úc Khanh sửng sốt, vắt óc suy nghĩ mà chẳng nhớ nổi khi nào Lâm Uyên từng nhắc đến chuyện gặp lại: "Không có mà. Con đến trạm dịch Tùy Châu đưa thư là vì đợi mãi không thấy người nhà chàng ấy tới đón. Giữa đường... con gặp cố nhân chặn lại nên mới trễ nải."
Lông mày bạc trắng của Lưu đại phu nhíu chặt: "Hôm con đi Tùy Châu, sáng sớm hôm đó cậu ấy đã rời đi rồi!"
Úc Khanh siết chặt tay áo, cười nói: "Không phải ông đang đùa đấy chứ?"
Uyên lang đã từng hứa đợi nàng quay về thì sẽ cùng nhau đến Giang Đô kia mà.
Lưu đại phu đưa nàng ra hậu viện, chỉ vào chiếc rương chói lóa bên góc tường: "Là bọn họ để lại lúc đi đấy. Ta sống đến tuổi này rồi, lẽ nào còn lừa con? Ngày hôm đó có rất nhiều người hầu đi xe ngựa đến đón cậu ấy."
Ánh xuân chiếu lên từng thỏi vàng xếp ngay ngắn, đâm vào vành mắt tê dại của Úc Khanh.
Chắc chắn đã có gì hiểu lầm, Lâm Uyên sao có thể vô cớ bỏ nàng lại rồi đi.
Úc Khanh vẫn nhớ buổi sáng sương mù mịt mùng hôm ấy, Lâm Uyên tiễn nàng đến tận cửa y quán. Hơi thở hắn hóa thành làn khói trắng lững lờ, mà khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười. Hắn kéo cổ áo giúp nàng, dặn nàng mau quay lại.
Úc Khanh túm chặt tay áo Lưu đại phu, giọng gấp gáp: "Chàng ấy còn nói gì không? Dạo này có gửi thư về không?"
Lưu đại phu nhìn nàng đầy ái ngại, lắc đầu rồi vỗ nhẹ tay nàng: "Bỏ đi thôi."
Úc Khanh không muốn nghe nữa, sắc mặt trắng bệch, chỉ nói với Dịch Thính Tuyết một câu rồi lặng lẽ quay về thôn Lô Thảo.
Khi còn ở phủ Kiến Ninh vương, Úc Khanh từng vô số lần mơ thấy ngày mình trở về.
Nàng sẽ đẩy cánh cửa như mọi khi, thấy Lâm Uyên ngồi trước án thư đợi mình, nhìn mình mỉm cười và dịu dàng hỏi một câu: "Về rồi à?"
Nhưng khi nàng thật sự đẩy cửa ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, tay chỉ có thể rũ xuống bất lực.
Ống tay áo trống không lay động theo gió.
Nắng chiều chiếu qua làn bụi lơ lửng, trong nhà là một mảnh hoang tàn. Từ bàn viết nơi họ từng kề vai ngồi đến chiếc giường từng cùng nằm trong đêm lạnh, mọi thứ có thể đập vỡ đều đã vỡ tan. Cả bếp cũng chẳng còn một chiếc bát, thậm chí tổ chim én từng xây dưới mái hiên cũng bị hất sạch.
Úc Khanh ngồi thụp xuống, bới mãi trong đống vụn vỡ, móng tay lấm bùn đất, nhưng đến một cây bút hắn từng cầm, một đôi đũa hay một chiếc bát cũng chẳng tìm được.
Chứ đừng nói đến cái đồng hồ cát nàng làm, tờ giấy nàng mua hay kệ hoa nàng dựng.
Tất cả mọi thứ có liên quan đến ký ức về hắn đều biến mất chẳng còn dấu vết, như thể hắn chưa từng tồn tại.
Nàng lục lọi rất lâu, lúc ra khỏi nhà chỉ thấy như cách cả một đời.
Nhân gian tháng ba, núi đồi khắp nơi nở đầy hoa đào.
Cũng tầm này năm ngoái, Úc Khanh vét sạch tiền bạc đặt làm cho Lâm Uyên một chiếc xe lăn. Lúc bốn bề vắng lặng, nàng đẩy hắn xuống chân núi ngắm hoa. Nhìn cảnh sắc hồng rực núi đồi, nàng cảm thán thế gian này chẳng có gì đẹp hơn thế. Nhưng lần nào đi ngắm hoa, Lâm Uyên cũng chẳng hứng thú, mãi sau này nàng mới dần nhận ra điều đó.
Mấy ngày cuối trước khi hoa tàn, nàng tranh thủ tự tay ủ một hũ rượu hoa đào.
Rượu ấy ngọt đến nồng nàn, chỉ cần ghé mũi ngửi là như say trong mùa xuân tràn ngập hoa đào.
Lâm Uyên uống một chén liền đỏ vành tai, Úc Khanh bật cười trêu, hắn thì mặt lạnh như sương, làm như muốn giết nàng.
Nhưng Úc Khanh đã quen với tính khí bực dọc ấy, chẳng để tâm. Khi đó thân thể Lâm Uyên chưa bình phục, tính nết càng thất thường dữ dội.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn dần thu lại vẻ hung hăng, đối với nàng cũng ngày càng dịu dàng. Đến mức Úc Khanh không còn nhớ nổi dáng vẻ nổi giận của hắn là như thế nào nữa.
Trở lại y quán, Dịch Thính Tuyết biết Lâm Uyên đã đi, thế là bất bình thay Úc Khanh: "Cả cái giường cũng đập nát? Chắc chắn là tên lang quân của cô tự tay đập đấy."
Úc Khanh cúi đầu, khẽ nói: "Dù chàng ấy có thất hứa thì giữa chúng tôi cũng chẳng có thù oán gì sâu nặng, cớ gì lại phá cả căn nhà ấy."
Dịch Thính Tuyết nhíu mày, suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Biết đâu hắn sắp lấy vợ nên muốn dứt khoát với cô cho sạch sẽ."